
Cuối cùng xem như Diêu Kế Tông không quá
khờ khạo, bị nàng đá một cước liền tỉnh hồn lại. Người ta nói nhập gia
tùy tục, không thể không nói lời xin lỗi, “Thật xin lỗi vương phi, ta
nhất thời không chú ý, sau này nhất định sẽ chú ý”.
Lời xin lỗi này có cũng như không, vương
phi oán không được, sắc mặt càng lúc càng không vui. Nàng không thèm để
mắt đến Diêu Kế Tông thêm nữa mà ngược lại hướng về phía Nguyễn Nhược
Nhược lên tiếng, “Nguyễn cô nương, ngươi tại sao lại mặc nam trang ra
cửa? Nữ nhi phải ra dáng nữ nhi, ngươi cứ ăn mặc thế này chạy nháo ngoài đường thật là bất nhã”.
Công tâm mà nói, vương phi nói mấy câu đó cũng không hẳn là gây sự, nhưng ý tứ có thể nghe ra được. Nguyễn Nhược
Nhược trong lòng nổi lửa nhưng cố nhịn xuống. Nhịn không được liền lườm
sang Diêu Kế Tông, một hồi uất ức mới nói nên lời, “Vương phi nói chí
phải, ta ngày sau sẽ mặc nữ trang ra đường!”
“Để vậy nhìn cũng xinh đẹp mà! Các tiểu
thư khuê các làm sao có được dáng vẻ hoạt bát khỏe khoắn như thế này,
tại sao lại gọi là bất nhã!” Lý Hơi mở miệng bênh vực nàng. Hắn thật sự
không thể dễ dàng tha thứ cho người bên ngoài dám nói nữ nhân hắn yêu
thương là không tốt, chỉ là…người kia là mẫu thân của hắn.
“Hơi Nhi…” Vương phi nóng nảy, con ruột lại không hướng về phía nàng lại hướng người ngoài.
Lý Hơi cũng biết mình có điểm không phải, liếc mắt nhìn sang mẫu thân, ánh mắt áy náy vô hạn nhưng hoàn toàn
không hối hận. Hài tử lớn lên chính là như vậy, đủ lông đủ cánh là bay
đi mất, không cách nào quản được.
Vương phi trong lòng chùng xuống, trực
giác báo cho nàng biết rằng hai người kia là phần tử nguy hiểm, càng
nhanh tránh xa càng tốt. Nàng quyết định thật nhanh, đem rèm xe kéo
xuống, không thèm để ý đến Diêu–Nguyễn hai người mà hướng Tần Mại ngồi
đầu xe lên tiếng, “Tần Mại, trở về phủ”.
“Chờ một chút”, Lý Hơi chồm qua vén rèm
xe lên lần nữa, “Diêu Kế Tông, ngươi tìm ta có việc?” Lời nói tuy là
hướng về Diêu Kế Tông nhưng ánh mắt dán chặt lên gương mặt Nguyễn Nhược
Nhược không chớp lấy một cái. Vương phi một bên thấy rõ thần sắc của
hắn, vẻ mặt liền trở nên ngưng trọng.
Diêu Kế Tông liếc mắt sang Nguyễn Nhược
Nhược bên cạnh, thấy nàng khẽ lắc đầu. Suy nghĩ một chút, chỗ này còn có vương phi, quả thật không nên gọi hắn đi cùng, Diêu Kế Tông liền nói,
“Không có chuyện gì, chẳng qua là thấy xe ngựa của ngươi nên lên tiếng
gọi thôi!”
“Chỉ vậy thôi hả?!” Lý Hơi thoáng lộ vẻ
thất vọng. “Ta còn tưởng rằng các ngươi có chuyện muốn tìm ta chứ”. Chớp mắt một cái, hắn trông thấy trên xe ngựa có chở đồ, “Đây là khinh khí
cầu phải không? Các ngươi muốn đi…nữa hả?” Lời nói chỉ thốt lên một nửa, nửa còn lại nuốt xuống, ánh mắt Lý Hơi không tự chủ liếc sang vương phi một cái rồi lại chuyển lên người Diêu Kế Tông, “Ta đi cùng với các
ngươi, được không?”
Diêu Kế Tông dĩ nhiên không có ý kiến,
nhưng…hắn dùng ánh mắt hỏi Nguyễn Nhược Nhược, rõ ràng là nàng cự tuyệt. Suy nghĩ một chút, Diêu Kế Tông liều mạng chủ trương. “Ngươi có thể đến được thì cứ đến, chúng ta đang cần trợ thủ đây!”
Lão thiên a…Nguyễn Nhược Nhược lấy tay vỗ trán, một mặt nhức đầu với cái chủ trương của tên họ Lưu này, một mặt
chống chọi với ánh mắt sắc bén như lưỡi dao của vương phi…Tuy nhiên,
trong lòng nàng cũng thoải mái không ít: cũng không phải là ta lôi kéo
con ngươi nha! Ngươi không lườm người khác lại quay sang lườm ta là có ý gì nha!
Lý Hơi cực kỳ vui sướng hướng cửa xe định nhảy xuống thì lại bị vương phi ngăn cản, “Hơi Nhi”, thanh âm chưa bao
giờ tàn khốc hơn, “Ngươi nên trở về phủ luyện tập cưỡi ngựa bắn cung,
đừng quên hôm qua phụ thân ngươi đã nói muốn đích thân kiểm tra tài nghệ cưỡi ngựa bắn cung của ngươi xem có tiến bộ hay không.”
Ngày mùa hè ánh mặt trời sáng chói, vẻ mặt Lý Hơi tựa như hoàng hôn bất ngờ sụp xuống, hào quang trong nháy mắt liền xám xịt.
“Nếu Tiểu vương gia có sự vụ trong người, chúng ta cũng không dám làm chậm trễ. Vương phi, cáo từ”. Nguyễn Nhược
Nhược quyết định thật nhanh, thúc giục Diêu Kế Tông đánh xe chạy mau.
Nơi này không nên ở lâu, nàng đã mơ hồ nhận thấy phong ba bão táp đang
kéo đến cùng với tiếng sấm nổ ầm ầm.
Lý Hơi giống như hóa thạch ngồi nhìn xe
ngựa Diêu Kế Tông dần dần đi xa. Vương phi trông thấy bộ dáng bây giờ
của hắn cũng không đành lòng, giọng điệu mềm xuống, “Hơi Nhi, ngươi là
hài tử mà phụ mẫu gửi gắm kì vọng, tất cả tâm huyết của chúng ta đều
đặt lên người của ngươi, ngươi không thể làm phụ mẫu thất vọng. Mẫu thân biết ngươi rất đau khổ, nhưng tất cả những gì chúng ta làm đều là vì
ngươi, ngươi không thể không hiểu tâm tư của phụ mẫu, nghe không?”
Lý hơi cắn chặt hàm răng, hồi lâu không
nói lời nào. Một lúc lâu sau mới chậm rãi từng chữ từng một nói, “Phụ
mẫu đều muốn ta tốt, nhưng chẳng ai chịu nghĩ cho ta”.
“Hơi Nhi” Vương phi ngạc nhiên.
“Ta không hiểu, ta rất không hiểu, ta phi thường không hiểu”, Lý Hơi chợt mất kiểm soát, cơn giận trong nháy mắt
như cuồng phong ập tới, hắn ức chế không được, hết thảy đều bật thốt
lên: “Ta bị mọi người sắp đặt đủ rồi, ta m