
tại sao lại đổi luôn họ của hắn?” Lý Hơi lại càng kỳ quái.
“Có quan hệ gì đâu, dù sao cũng chỉ có ta gọi hắn như vậy. Hắn bên ngoài là Diêu nhị thiếu gia, nhưng ở trước mặt ta hắn chính là Lưu Đức Hoa.” Đây chính là lời nói thật, chỉ tiếc Lý
Hơi nghe cũng không hiểu .
Đôi mắt Lý Hơi nghi ngờ hướng Diêu Kế Tông nhìn qua. “Các ngươi…Từ khi nào trở nên thân thiết như vậy?”
Đây là điều khiến hắn không tài nào lý
giải nổi. Rõ ràng vẫn là Diêu Kế Tông giá họa, nhưng lúc ấy Nguyễn Nhược Nhược đối với tên ăn chơi trác táng này tuyệt đối khinh thường. Sau đó
không quá vài ngày, nàng và hắn liền giống như lão bằng hữu nhiều năm,
cùng đi đi lại lại trên đường. Nếu Nguyễn Nhược Nhược là nữ tử thâm khuê vô tri vô thức thì còn có thể cho rằng nàng nhất thời bị lừa gạt. Nhưng trên thực tế, Nguyễn Nhược Nhược quả thực quá hiểu biết, tâm tư kiên
định như sắt, điểm này từ khi nàng cự tuyệt hắn cũng có thể thấy được.
Tại sao đột nhiên đối với Diêu Kế Tông lại thay đổi thái độ như vậy? Lý
Hơi nhịn không được đem Diêu Kế Tông cao thấp đánh giá một phen, làm hắn cả người không được tự nhiên.
“Ê, ngươi nhìn cái gì vậy! Đều là nam
nhân nha, không có gì để ngươi nhìn đâu. Ngươi đừng nhìn có được hay
không?” Diêu Kế Tông bị hắn làm cho không thoải mái nên mở miệng kháng
nghị.
Lý Hơi nghe được lời này trong lòng chợt
động, trực giác cảm thấy có chỗ không đúng, nhưng đang trong lúc cảm xúc xáo động nên không bắt được trọng điểm. Lúc này Nguyễn Nhược Nhược đã
bò dậy, một thân ướt nhẹp, đường cong lộ ra. May là áo váy cũng không
phải loại ngấm nước liền trong suốt, nếu không thì chắc chắn xuân quang
sẽ lộ hết ra ngoài. “Lý Hơi, cám ơn ngươi đã cứu ta. Chúng ta đi trước,
không quấy rầy ngươi và vị cô nương này dưới trăng cầm tiêu hợp tấu.”
Không đợi hắn trả lời, Nguyễn Nhược Nhược đã réo Diêu Kế Tông. “Đến đây đi, chúng ta bơi vào bờ, xem ai tới
trước.” Vừa nói vừa làm tư thế nhún nhảy, rõ ràng muốn cùng Diêu Kế Tông tỷ thí. Thật là…sức sống tràn đầy a!
Diêu Kế Tông vừa nghe được lời ấy liền mi phi sắc vũ, “Đến thì đến, ai sợ ai nha! Một hai ba, nhảy.”
Ầm một tiếng, hai đóa hoa thủy tiên thật
to nở bung ra, hai người đồng thời từ trên thuyền nhảy xuống hồ, phảng
phất như giao long nhập hải, kim lý nhập thủy, chỉ thấy hai đạo thân
hình rẽ nước mau lẹ rời đi. Tình cảnh này…sao lại quen quen? Lý Hơi
không khỏi chìm vào trầm tư…
Sau khi lên bờ, Nguyễn Nhược Nhược và
Diêu Kế Tông sợ bị người đuổi theo nên đồng dạng bỏ chạy thật nhanh.
Chạy được một đoạn xa mới bắt đầu giảm tốc độ, Nguyễn Nhược Nhược vừa đi vừa oán giận Diêu Kế Tông, “Đều là ngươi không tốt, hại ta rơi xuống hồ để Lý Hơi phát hiện chúng ta nhìn lén hắn.”
Diêu Kế Tông cố không hơn thua vấn đề
này, hắn vẫn còn một thắc mắc, “Hồi nãy ngươi nói “lại là ngươi”, rốt
cuộc là chuyện gì nha? Chẳng lẽ trước đây Lý Hơi đã từng cứu ngươi như
vậy? Hắn biết dùng phương pháp hô hấp nhân tạo cứu người, là ngươi dạy
hắn có phải không?”
Nguyễn Nhược Nhược nhất thời nín lặng.
Diêu Kế Tông lưu tâm nhìn nàng hồi lâu, nhịn không được liền bật cười.
“Ha ha, mặt ngươi đỏ rần kìa, xem ra đã bị ta nói trúng, đây là ngươi và Lý Hơi lần thứ ba tiếp xúc thân mật đúng không?”
Nguyễn Nhược Nhược đỏ mặt hồi lâu, hay
là…cứ nói thật, nếu hắn đã đoán được tám chín phần mười rồi thì còn giấu làm gì nữa. Vậy nên nàng đem toàn bộ sự thật kể cho hắn nghe. Diêu Kế
Tông nghe xong mày kiếm liền nhướn cao, “Nguyên lai còn có chuyện như
vậy nha!”
Nói xong phá ra cười một trận, vừa cười
nói: “Nhưng thật ra ngươi và Lý Hơi đúng là hữu duyên nha. Đêm khuya leo tường trốn ra ngoài cũng gặp, sau đó cứ hết lần này tới lần khác thân
mật tiếp xúc, như vậy chính là duyên số, hắn không chừng chính là một
nửa số phận của ngươi đó.”
“Vấn đề này ngươi nên đi hỏi Nguyệt lão,
đừng có hỏi ta.” Nguyễn Nhược Nhược vô tâm đáp lại, từ xa đã nhìn thấy
đại môn Nguyễn phủ, “Tốt rồi, ta về nhà đây. Chúng ta chia tay ở đây đi, gặp lại sau!”
Diêu Kế Tông nhìn nàng chạy vào đại môn, đôi mắt đăm chiêu như có điều suy nghĩ…
Có vài vấn đề trong lúc nhất thời nghĩ
không ra, nhưng không có nghĩa là vĩnh viễn nghĩ không ra. Ban đêm trước khi đi ngủ, Lý Hơi đột nhiên nghĩ thông suốt câu nói kia của Diêu Kế
Tông có điểm nào không đúng.
“Ê, ngươi nhìn cái gì vậy! Đều là nam nhân nha, không có gì để ngươi nhìn đâu. Ngươi đừng nhìn có được hay không?”
Đây căn bản không thể là lời nói của Diêu Kế Tông được. Lý Hơi nhớ rõ lúc Diêu Kế Tông ở quán ăn lộ ra vẻ háo
sắc, còn to gan đưa bàn tay ghê tởm kia chạm vào mình. Nhưng…Diêu Kế
Tông trên thuyền kia thì khác, hắn nói nam nhân với nam nhân giống nhau, không có gì để nhìn ngắm. Có thể trong lúc bất chợt nên hắn không nghĩ
thấu vấn đề này! Chỉ là, dù có suy nghĩ bao nhiêu lần, Lý Hơi vẫn khó
chịu không tìm ra mấu chốt vấn đề nằm ở đâu. Tại sao cùng một người lại
có biến chuyển to lớn như thế?
Hơn nữa, lúc hắn và Nguyễn Nhược Nhược
song song nhảy xuống nước rời đi, tư thế uyển chuyển như du long kia…Lý
Hơi không tự chủ nhớ lại cảnh đêm đó ở Ngưng