
ằng kia tình thương mến thương, ngươi ở đây ngó trái ngó phải canh giữ làm gì, đi thôi!”
Nguyễn Nhược Nhược kéo hắn rời đi.
“Ấy đừng chớ, đừng đừng, để ta xem cổ
nhân tỏ tình ra sao.” Diêu Kế Tông một mặt ẩn núp kéo tay Nguyễn Nhược
Nhược lại, một mặt rướn cổ lên nhìn. “Ngươi mau nhìn, nữ tử cổ đại đang
bê một thanh cầm đi ra kìa. Wow, Lý Hơi cũng rút ra một thanh tiêu! Ra
là cầm tiêu hợp tấu nha, tốt quá, tấu một khúc “tiếu ngạo giang hồ” đi.”
Nguyễn Nhược Nhược cười không nổi, “Ngươi tưởng hai người bọn họ là Lệnh Hồ Xung và Nhậm Doanh Doanh hả? Còn muốn tấu khúc Tiếu Ngạo Giang Hồ?”
Trong khi bọn họ đang nói chuyền thì
tiếng tiêu tiếng đàn đã dằng dặc tấu vang. Tiếng tiêu lạnh lùng u xa,
tiếng đàn du dương réo rắt, thanh âm hòa quyện nương theo dòng nước lại
càng khiến lòng người mênh mang khó tả. Trong lúc nhất thời Diêu Kế Tông cũng không nói gì nữa, hai người tĩnh tâm một lòng nghe tấu khúc.
Khúc tấu chấm dứt, dư âm vẫn còn đọng lại trong lòng. Diêu Kế Tông nhìn hai người kia, không nhịn được thở dài
nói: “Hợp tác hoàn hảo, xem ra Lý Hơi quả nhiên tìm được đối tượng thích hợp của hắn rồi.”
“Lục y nữ tử này đoan trang xinh đẹp, cử
chỉ nhàn nhã. Nhìn qua liền biết ngay là đại gia khuê tú, nếu Lý Hơi
chọn thế tử phi thì nàng quả thật là người phù hợp. Con dâu hoàng thất
phải như vậy, vừa hiểu quy củ vừa tuân thủ quy củ, mọi việc đều lấy phu
quân làm trọng”.
“Chỉ là…Lý Hơi có yêu nàng ta không? Giữa bọn họ có tồn tại tại tình yêu hay không?” Diêu Kế Tông mắt lạnh bàng
quan, hướng thái độ nhàn nhạt thường ôn của Lý Hơi mà hỏi. Hắn hoàn toàn không giống như lần trước khi ôm Nguyễn Nhược Nhược lên ngựa, lúc
đó…quả thật là dung nham núi lửa phun trào.
“Bọn họ không cần tình yêu, hôn nhân chính trị còn đòi hỏi tình yêu làm gì? Tất cả đều không ngoài quan hệ lợi dụng nhau thôi.”
“Hôn nhân chính trị?” Diêu Kế Tông ngây thơ hỏi.
“Hoàng thất hôn nhân có bao giờ không
phải là hôn nhân chính trị? Hoàng tử và Hoàng nữ hơn phân nửa là gả cho
tôn tử trọng thần trong triều. Cường cường liên thủ, đảm bảo giang sơn
lâu dài mà.”
Diêu Kế Tông im lặng hồi lâu, “Vậy Lý Hơi chẳng phải là rất đáng thương sao, trước kia ta tưởng hắn quá mức lãnh
ngạo, nhưng bây giờ phát hiện hắn thật ra là một còn người đầy nhiệt
tình. Hắn có thể đón nhận an bày như thế sao?”
“Hắn phải đón nhận, đây là số mệnh của
hắn. Bọn họ có trách nhiệm trong người. Thân là hoàng tộc, có đôi khi
cũng không thể hạnh phúc như người bình thường. Chẳng qua là…vật chất có thể hưởng thụ nhưng tinh thần thì từ sớm đã bị trói buộc rồi.”
“Hôn nhân không tình yêu, bọn họ có thể sống đến răng long đầu bạc sao?” Diêu Kế Tông nặng nề hỏi.
“Tại sao lại không thể? Hai người chung
một chỗ, sinh con đẻ cái, tình cảm từ từ vun đắp. Dựa vào thứ tình cảm
này cũng có thể thái bình sống nốt nửa đời còn lại. Lý Hơi có thể đi
theo con đường này cũng giống như bao nhiêu tiền bối của hắn vậy thôi.
Ngươi không cần quan tâm, chúng ta…về đi thôi. Người ta dưới ánh trăng
ngắm cảnh đẹp, chúng ta chui ở bụi rậm này nuôi muỗi a!”
Diêu Kế Tông lắc đầu, chuẩn bị đứng dậy
rời đi, “Lý Hơi thật đáng thương! Khó trách ngươi cũng không dám yêu
hắn, hắn từ sớm đã bị khống chế trong lòng bàn tay người khác rồi. Ngươi theo hắn quả thật cũng không phải chuyện tốt. Đối với vấn đề tình cảm
ngươi thật là sáng mắt a!”
“Dĩ nhiên, ta mà!” Nguyễn Nhược Nhược “đại ngôn bất tàm”, tự dát vàng lên mặt mình.
Diêu Kế Tông nhịn không được mắc cười,
“Khen ngươi một câu, ngươi có cần ngẩng mặt lên trời vậy không?” Hắn vừa nói vừa đập vào vai nàng một cái, nào ngờ Nguyễn Nhược Nhược ngồi quá
lâu, hai chân đã sớm tê cứng, bị hắn không nhẹ không nặng đập một phát
nên chân không chống đỡ được, cả người ngã nhào xuống hồ, bọt nước văng
tung tóe khắp nơi.
Trên thuyền, Lý Hơi sau khi thổi xong
khúc tiêu liền im lặng một hồi lâu, thần tư mờ ảo. Hoàng hôn đã buông
xuống tự khi nào, bầu trời như một dải lụa đen mềm mượt, vầng trăng tròn tỏa sáng lung linh. Đôi mắt dừng trên mặt hồ Ngưng Bích, Lý Hơi không
tự chủ nhớ lại tình hình đêm đó gặp gỡ Nguyễn Nhược Nhược tại nơi này.
Nàng xinh đẹp như một đóa thủy tiên trong nước, bềnh bồng uyển chuyển.
Chính trong lúc ấy, hắn đã nhận ra mình yêu nàng. Vậy mà khi hắn đem
tình yêu đầu tiên ngọt ngào đặt dưới chân nàng lại bị cự tuyệt phũ
phàng…Nghĩ đến đây, bàn tay cầm tiêu nhất thời kìm hãm không được liền
nắm chặc lại, cơ hồ muốn nén chặt nó vào da thịt của mình.
“Tiểu vương gia thổi tiêu thật hay.” Không phát hiện tâm trí Lý Hơi đang xáo động, U Tố mỉm cười nhìn hắn nói.
Cố gắng quên đi nỗi đau trong lòng, Lý Hơi cũng mỉm cười nhìn nàng, “Cầm kỹ của U Tố cô nương cũng tuyệt vang”.
“Tạ Tiểu vương gia khích lệ”, U Tố nhoẻn miệng cười, “Có…có thể…cùng Tiểu vương gia hợp tấu một khúc nữa không?”
“Cũng được!” Lý Hơi cũng muốn kiếm gì đó để phân tán tâm tư của mình, “Tấu khúc gì?”
Mặt U tố nhất thời đỏ ửng như mây chiều,
đôi mắt tình ý lưu chuyển dùng ngữ khí vừa nhẹ nhàng vừa kiên quyết,
“Tiểu vương gia, khúc “Trường tương