
ên một bước, đang định đi bước thứ hai thì một giọng nói khác trong lòng lại vang lên: Không được đi,
nếu cứ bỏ mặc anh ta sốt cao thế này, sốt thành một tên ngốc thì tổng
giám đốc là anh ta sẽ không còn tồn tại, còn cần đến trợ lý là mày làm
gì nữa? Vì bát cơm, mày không thể đi!
Đặt chân xuống, một tiếng nói khác trong
lòng lại cất lên: Sao có thể sốt thành tên ngốc được, anh ta có phải trẻ con lên ba đâu. Huống hồ đây là báo ứng của anh ta, ai bảo anh ta cứ
thích bắt nạt chủ nhân của chúng ta, có sốt thành tên ngốc đi nữa thì
cũng đáng đời.
Giọng thứ nhất: Hưởng thụ sự sảng khoái nhất thời có thể khiến mày ăn no được à?
Giọng thứ hai: Có lúc con người ta sống, không ăn bánh bao thì cũng phải tranh đấu với đời chứ1.
Giọng thứ nhất: Đưa anh ta đi bệnh viện.
Giọng thứ hai: Không đưa.
Giọng thứ nhất: Đưa!
Giọng thứ hai: Không đưa!
…
Hai tiếng “đưa” và “không đưa” cứ xoay mòng mòng trong đầu Giang Văn Khê khiến cô phát điên.
Cắn môi, cô quay lại nhìn anh đang ngồi
dựa trên ghế, vẻ mặt đau đớn vô cùng, nếu không phải vì bệnh thì trên
gương mặt anh mãi mãi cũng sẽ không xuất hiện vẻ yếu đuối như thế.
“Anh ta bất nhân, nhưng mình không thể bất nghĩa”, nghiến răng, giậm chân, cô quyết định đưa anh vào bệnh viện.
Quay lại cạnh anh, cô dùng ngón tay khẽ
đẩy đầu anh, cô không dám đẩy mạnh, chỉ sợ người đàn ông này ghi thù. Tỏ vẻ cao thượng, cô nói: “Tuy anh đối xử tệ với tôi, tối nay còn bắt tôi
tăng ca, nhưng nể tình anh cho tôi công việc, tôi không tính toán với
anh nữa. Vậy, nói trước nhé, anh phải trả tôi tiền tăng ca, còn cả tiền
xe lát nữa đi bệnh viện, phí khám chữa bệnh, phí thuốc men thì anh tự
chi trả, có điều là tôi trả trước cho anh thôi, nhưng anh nhất định phải trả lại cho tôi”.
“… Ưm.” Ai đó sốt li bì, ngoài phát ra tiếng “ưm” thì không còn âm thanh nào khác nữa.
Giang Văn Khê xem như anh đã đồng ý liền
đẩy nhẹ anh: “Có ngồi dậy tự đi được không?”. Vừa nói xong, cô liền cắn
môi, đúng là ngốc thật, nếu anh tự đi được thì lúc này còn nằm gục ở đây như một con ỉn không?
1 Đây là một câu thành ngữ ý chỉ việc làm người phải có cốt khí, có dũng
khí, phàm là những việc người khác nói mình làm không được, mình càng
phải làm tốt.
Thôi, bỏ đi, cô lại chịu thiệt thòi dìu anh vậy.
Cô đưa tay ra, một tay nhấc cánh tay anh
đặt lên vai mình, tay kia đỡ lấy cơ thể anh, mong anh có chút phản ứng,
nhưng người đàn ông ấy vẫn trong tình trạng cũ. Cô ngửa mặt lên, đôi môi mím chặt của anh rơi vào trong tầm mắt, đường cong đôi môi gợi cảm
khiến mặt cô nóng lên, lắp bắp: “Anh… anh cũng phải nhúc nhích chứ, nặng thế này làm sao tôi đỡ anh được?”.
Lạc Thiên đang mê man thấp thoáng nghe
thấy một giọng nói dễ thương dịu dàng bảo anh nhúc nhích, anh từ từ mở
mắt, nhìn thấy ngay một đôi mắt to trong vắt sáng rỡ như đã từng gặp ở
đâu đó. Anh không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, cảm giác toàn
thân nóng rực, cơ bắp đau nhức, tứ chi rã rời, đầu óc nặng nề không làm
chủ được cơ thể.
“Anh nhúc nhích một chút đi mà.”
Trong đôi mắt to đen sáng rỡ ấy chứa đầy
sự trách móc, như thể nếu anh không nhúc nhích thì nơi đó nhất định sẽ
rơi ra những giọt nước mắt khiến người ta phải xót xa.
Anh không thích phụ nữ khóc, không thích.
“Á…”, Giang Văn Khê hét lên.
Chết thật! Tên này sao đến lúc sốt cũng biến thái thế, dám đưa tay sờ lên mắt và mặt cô.
Cô không hề nương tình, đưa tay gạt bàn tay hư hỏng của anh ra.
Cuối cùng, Lạc Thiên đứng dậy.
Đúng lúc Giang Văn Khê mừng rỡ thì chân
anh đứng không vững, cả người mềm nhũn đổ ập lên người cô, hai người
cùng ngã nhào xuống tấm thảm bằng lông cừu trắng tinh dưới đất, thể hiện rõ tư thế mờ ám “nam trên nữ dưới”.
A! Nặng quá! Nặng chết được!
Mặt anh áp vào hõm cổ cô, hơi thở nóng hổi phả vào cổ cô khiến cô vừa đau khổ vừa xấu hổ nhắm nghiền mắt lại.
Rõ ràng là anh ta cố ý, ngay cả lúc bệnh cũng không quên lợi dụng cô.
Bị đè phía dưới, cô nghiêng đầu nhìn
người đàn ông bên trên, nghiến răng, vận hết toàn lực đẩy anh ra. Cô
phẫn nộ đánh lên ngực anh mấy cái, giây sau đó mới nhận ra anh đã sốt
đến mức mất đi tri giác rồi.
Tạo nghiệt! Nếu lúc nãy bỏ rơi anh thì không chừng bây giờ cô đã đến nhà thờ rồi.
Cô nhăn nhó, nhìn Lạc Thiên rồi cắn răng, nhanh chóng bò dậy, gọi số nội bộ, tìm một người bảo vệ vác Lạc Thiên cao to lên taxi.
Giang Văn Khê vốn còn lo rằng đến bệnh
viện rồi, chỉ với sức một mình cô thì làm sao khiêng ai kia như một con
ỉn chết rồi vào trong được.
Kết quả là, cô đã đánh giá thấp sức hấp
dẫn của ai kia, ngay cả ai kia khi phát sốt như một con ỉn đã chết rồi,
thì vẫn có thể phát ra sự cám dỗ tỏa ánh hào quang dài vạn trượng. Ngoài việc nhờ bác tài xế taxi giúp khiêng ai kia vào phòng cấp cứu ra, thì
những việc khác hoàn toàn không cần đến Giang Văn Khê nhúng tay. Theo
lời cô y tá trực ban là: “Cô chỉ cần chịu trách nhiệm trả tiền, còn
những việc khác giao cho chúng tôi là được”.
Đến khi cô trả tiền rồi, lấy thuốc giao
cho y tá, dưới sự chỉ dẫn của cô ta, thấy ai kia đã yên ổn nằm trên
giường bệnh. Trong phòng tu