Hướng Về Trái Tim

Hướng Về Trái Tim

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325621

Bình chọn: 8.00/10/562 lượt.

y ba người một gian, nhưng lúc này chỉ có

mình anh nằm trên giường chính giữa.

Bệnh viện lúc nào cũng đông đúc bất kể mọi lúc lại tiêu điều như thế này trong đêm Bình An.

Giang Văn Khê ngồi xuống chiếc ghế cạnh

giường bên trái ngay cửa ra vào, một lúc sau thì thấy hai cô y tá trẻ

trung đẩy xe thuốc đến truyền dịch.

Lòng cô khó tránh khỏi sự phẫn nộ bất bình.

Xem kìa, đó chính là nguyên lý “cùng cực

đẩy nhau, trái cực hút nhau” vĩnh hẵng đấy. Nhớ lại lúc cô bệnh đến nỗi

suýt không bò vào nổi bệnh viện, cũng chẳng thấy mấy cô y tá kia nhiệt

tình với cô như vậy. Quỷ Tóc Bạc vừa vào đến sảnh cấp cứu đã nhận được

đãi ngộ đặc biệt, ngay cả tiêm thuốc truyền dịch cũng có đến hai y tá

hầu hạ.

Bĩu môi, cô lặng lẽ nhìn thuốc nước từ

túi truyền dịch nhỏ xuống từng giọt, theo ống truyền đi vào cánh tay Lạc Thiên. Tuy nhiệt độ trong bệnh viện rất ấm áp nhưng hễ nhớ lại lúc

trước khi truyền dịch, cánh tay đó lạnh băng cứng đơ là cô lại rùng

mình.

Cô nhìn đồng hồ treo tường, đã mười giờ rưỡi, thế là gửi tin nhắn cho Lý Nghiên, bảo lát nữa cô sẽ tới.

Cất di động vào, cô nhìn Lạc Thiên nằm

trên giường, rồi lại nhìn hai cô y tá trực ban ngoài kia, thầm nghĩ: Có

hai người đó, lát nữa đổi thuốc chắc không còn lo ngại gì nữa, cô ở lại

cũng chẳng giúp được gì.

Đứng lên, xách túi, quyết định đi về.

Vẫn chưa quay đi đã liếc thấy người trên

giường động đậy, tay trái đang truyền dịch hất mạnh lên, khiến túi

truyền và ống truyền rung lắc dữ dội.

Cô thấy thế vội vàng ném túi xuống, túm

chặt lấy hai cánh tay không ngừng vùng vẫy của anh, cuống quýt: “Anh

đang truyền dịch, không được nhúc nhích”. Cũng may cô giữ tay anh kịp

thời, đầu kim không bị xê dịch.

Người trên giường vẫn chưa tỉnh, mắt nhắm nghiền, đôi lông mày nhíu chặt, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Tôi bị oan… Tôi không… Tôi bị oan… Thả tôi ra… Thả tôi ra… Tôi bị oan… Tôi bị oan…

Thả tôi ra…”.

Anh đang gặp ác mộng?!

Những lời lẩm bẩm đó khiến Giang Văn Khê

rất kinh ngạc, tiếng thét đó sao quen thuộc đến thế? Nhưng, chàng trai

mười năm trước luôn xuất hiện trong giấc mơ của cô và Quỷ Tóc Bạc lúc

này, căn bản không thể là cùng một người.

Anh vẫn liên tục giãy giụa, sức rất mạnh, Giang Văn Khê đành nắm chặt lấy tay anh, nắm thật chặt, dịu giọng vỗ

về: “Ừ, anh vô tội, anh bị oan, đừng nghĩ quá nhiều, ngủ một giấc thì

bệnh sẽ khỏi. Phải ngoan, đừng động đậy làm kim bị bung ra, anh lại phải tiêm nữa sẽ càng đau hơn đấy”.

Trong tiếng an ủi dịu dàng của cô, đôi

lông mày nhíu chặt của anh cuối cùng cũng giãn ra, cơ thể dần thả lỏng,

hô hấp dần đều đặn hơn.

“Thì ra anh cũng gặp ác mộng cơ đấy”, Giang Văn Khê cười giễu.

Vừa khẽ khàng đặt tay anh lên giường, tay trái của cô đã bị giữ chặt. Tuy anh vẫn đang ngủ say nhưng lực tay vẫn

quá mạnh, cô rút ra mấy lần cũng không được, cuối cùng đành từ bỏ, ngồi

xuống chiếc ghế đầu giường, để mặc anh nắm lấy tay trái của mình.

Chăm chú nhìn anh đang say ngủ, cô bắt đầu quan sát thật kỹ gương mặt tuấn tú của anh.

Người đàn ông này bình thường gương mặt

lúc nào cũng lạnh nhạt kiểu “cấm người đến gần”, nhưng lúc ngủ lại tỏ ra dịu dàng bất ngờ. Cô nhớ lại lần đầu nhìn thấy anh trong thang máy,

sang trọng vô cùng, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự lạnh lùng kiêu

ngạo ẩn giấu trong xương tủy. Ở anh có một khí chất khó tả, không ai có

thể đến gần, nhưng những người phụ nữ hễ đã nhìn thấy anh thì gần như

không ai không kìm được muốn ngắm anh thêm lần nữa.

Cô cũng không ngoại lệ.

Cô thừa nhận, tuy anh đối với cô chưa bao giờ dễ chịu, nhưng mỗi ngày ngồi bên ngoài, chỉ cách một bức tường, cô

cũng sẽ không kìm được mà lén liếc nhìn anh.

Dù sao lòng yêu cái đẹp, con người ai cũng có, có cơ hội ngắm trai đẹp mà không mất phí, hà tất không tận hưởng.

Không biết trong giấc ngủ anh nằm mơ thấy gì, tại sao lại nói ra những lời đó trong mơ? Với thân phận và địa vị

của anh, sao có thể bị oan bị nhốt chứ?

Đột nhiên, một hồi chuông di động đánh thức Giang Văn Khê đang suy nghĩ mông lung.

Là Lý Nghiên.

Nghe điện thoại, đầu dây bên kia Lý

Nghiên nói vừa nhanh vừa cuống: “Chẳng phải cậu nói lát nữa tới sao, đi

đâu rồi? Có phải là ngồi xe đi đến sao Hỏa rồi không?”.

Trong phòng bệnh, Giang Văn Khê nghe điện thoại không dám nói to, chỉ hạ thấp giọng thì thào: “Hiện giờ tớ đang ở bệnh viện…”.

Giang Văn Khê chưa nói hết, Lý Nghiên

nghe thấy hai chữ “bệnh viện” đã hét lên: “Cái gì?! Bệnh viện?! Cậu bị

đụng xe hả?! Chết thật, Khê Khê, cậu không sao chứ?! Bệnh viện nào đấy,

tớ đến ngay…”.

Giơ xa điện thoại ra khỏi tai theo phản

xạ, đến khi vẳng ra tiếng gọi của Lý Nghiên, Giang Văn Khê mới áp điện

thoại vào tai, bất lực thở dài: “Tớ không bị xe đụng, là Quỷ Tóc Bạc…”.

“Boss đẹp trai nhà cậu bị xe đụng? Chết

thật, anh ấy không sao chứ? Ủa, mà nói lại nhé, anh ấy bị xe đụng thì

liên quan gì đến cậu? Chẳng lẽ đưa cậu đi nên bị xe đụng? Ủa, không

đúng, anh ấy bị đụng thì sao cậu lại không bị?”

“Dừng dừng dừng!!!” Giang Văn Khê không

chịu nổi, làm gì có người bạn nào lại trù ẻo mình bị xe đụng? Cuối cùng

đã c


Old school Easter eggs.