Hướng Về Trái Tim

Hướng Về Trái Tim

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325574

Bình chọn: 9.5.00/10/557 lượt.

mày, đáp gọn: “Tự cô ấy biết đường”.

Quay người, anh bỏ ra ngoài, để lại cô y

tá đờ đẫn nhìn theo bóng anh: “Ồ, VIP có khác, không hổ là ông chủ của

K.O, ngay cả lúc bệnh cũng toát lên một vẻ đẹp mệt mỏi như thế”.

Xuyên qua hành lang dài dằng dặc, thứ mùi hỗn hợp giữa cồn và thuốc sát trùng đặc trưng của bệnh viện xộc vào mũi Lạc Thiên khiến anh nhăn mặt.

Chỉ còn hai bước nữa, qua cánh cửa đó là đến thang máy.

Loáng thoáng nghe thấy có tiếng phụ nữ

khóc, sau đó phía thang máy vẳng đến một giọng nữ cao vút sắc nhọn:

“Đứng lại đó cho tôi!”.

Lạc Thiên đút một tay vào túi quần, cảm

thấy chán ghét giọng nói của người đó. Bước qua cánh cửa, anh nhìn thấy

thang máy tập trung rất nhiều người đang xì xào bàn tán, thậm chí còn có hai cô y tá cũng tham gia vào đó.

Một cô gái nhuộm tóc nâu hạt dẻ, ôm mặt

ngồi bên vách tường cạnh thang máy khóc lóc, một cậu thanh niên tóc

nhuộm vàng, khoảng hơn hai mươi tuổi, đứng cạnh cửa thang máy và đang bị một cô gái tóc dài túm lấy cổ áo.

Mái tóc đen dài óng mượt che nửa gương

mặt, trong lúc kinh ngạc, Lạc Thiên nhận ra người đó – đó là “thỏi vàng” mà anh hằng mong đợi trong công việc.

Cô nàng kia đang yên đang lành tự dưng lại gây chuyện thị phi?

Lạc Thiên đang định bước đến thì thấy cô chỉ vào gã thanh niên, gầm lên.

“Tôi nói lại lần nữa, xin lỗi cô ấy!”, Giang Văn Khê túm chặt cổ áo người kia, không buông.

“Cô bị chạm dây hả! Đây là chuyện của tôi và cô ta, cô là ai? Liên quan gì đến cô?”, tên đàn ông kia tỏ vẻ giận dữ.

Gã đàn ông kia vừa dứt lời thì má trái đã ăn một cái tát gọn lỏn. Khi hắn phản ứng lại, phẫn nộ định ra tay thì

bị Giang Văn Khê xem như kẻ tội phạm, bẻ ngược hai tay ra sau lưng, đè

xuống trước mặt cô gái đang khóc lóc: “Đầu tôi có chạm dây thì đầu anh

cũng bị kim châm. Anh có còn là người không?! Hôm qua cô ấy mới làm phẫu thuật phá thai, hôm nay anh đã đối xử như thế hả? Lúc sướng sao chỉ

biết sướng? Lúc cần chịu trách nhiệm thì giở trò? Sao anh không đi làm

phẫu thuật tiệt giống luôn đi? Sau đó lại bảo cô ta tát anh hai cái?”.

Gã đàn ông vì tay bị bẻ ngược đau đến nghiến răng nghiến lợi: “Cô là đồ thần kinh! A a…”.

Đúng rồi, tôi là đồ thần kinh! Chuyên đối phó với hạng chó chết không bằng súc vật như anh!” Giang Văn Khê siết

mạnh tay gã đàn ông, tay kia ấn sau gáy hắn, lại đè hắn xuống gần cô gái đang ngồi, “Mau xin lỗi cô ấy!”.

Cô gái ngồi dưới đất lau nước mắt nhòe nhoẹt, nấc nghẹn nhìn gã đàn ông mặt mũi méo mó vì đau.

Tên kia vì không chịu nổi cơn đau do tay

bị vặn ngược, kêu lên thảm thiết: “A… cô buông tay ra đã! Cô không buông thì làm sao tôi xin lỗi?!”.

Giang Văn Khê nghe thế thì buông ra, hai tay chống nạnh đứng sau lưng hắn: “Xin lỗi mau!”.

Gã đàn ông sờ phần gáy đau nhức, buông một câu với cô gái ngồi dưới đất: “Xin lỗi”.

“Mẹ anh không dạy anh cách nói xin lỗi à?”, Giang Văn Khê đá hắn một cú thật mạnh.

“A… đau quá…” Tên đó sờ phần chân vừa bị đá, dịu giọng nói lại với cô gái, “Xin lỗi…”.

“Đỡ cô ấy dậy!”, Giang Văn Khê ra lệnh.

Theo lời cô, cô gái trẻ được đỡ đứng lên, nhưng tên kia nhanh chóng buông tay, vội vàng vào thang máy vừa mở ra,

quay đầu lại vẫn không quên hung tợn nói với bạn gái: “Đi nhanh lên!

Chưa mất mặt hay sao?”.

Giang Văn Khê đuổi theo, đánh lên đầu hắn một cái thật mạnh: “Kẻ mất mặt là anh đấy! Bế cô ấy đi!”.

Tên đàn ông dưới sự chỉ trích của mọi người đành phải bế bạn gái lên, nhanh chóng lủi vào thang máy.

Giang Văn Khê đưa chân chặn cửa thang máy trong tích tắc khi nó sắp đóng lại.

Người trong thang máy không biết đã xảy ra chuyện gì, ai nấy đều tò mò nhìn Giang Văn Khê đứng bên ngoài.

“Cô còn muốn gì nữa?”, tên kia mặt mày đau khổ nói.

“Câm miệng! Bế cô ấy cho chắc!” Giang Văn Khê trừng mắt, nhìn cô gái trong lòng hắn, nói: “Tặng cô sáu chữ: Tự

yêu, tự tôn, tự trọng. Nếu ra khỏi thang máy hắn còn dám làm thế với cô

thì gọi điện báo cảnh sát ngay!”.

Hai hàng nước mắt lại rơi xuống gương mặt cô gái, cô ta nấc nghẹn cảm kích: “Cảm ơn…”.

Giang Văn Khê rút chân lại, thang máy

đóng cửa. Quay lại, mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt khâm phục và tán

thưởng, thậm chí có mấy bà thím còn kéo cô lại khen ngợi hết lời, cô mỉm cười gật đầu tỏ ra thân thiện. Cuối cùng dưới chỉ thị của y tá, tất cả

đều giải tán.

Nếu không phải vì ngoại hình y hệt thì Lạc Thiên thậm chí còn nghi ngờ mình có phải đã nhận lầm người hay không.

Vẻ mặt ấy, thân thủ ấy, giọng điệu ấy,

hoàn toàn khác hẳn với cô lúc bình thường. Hôm nay đôi mắt cô sáng rực

khác thường. Nếu nói là đã từng quen, hoặc là nếu có thể đánh một dấu

bằng với ba chữ “Giang Văn Khê”, thì chỉ có thể là giống với đêm mà anh

cưỡng hôn cô. Vẻ mặt cô lúc tát anh một cú, anh không thể nào quên.

Khoảng cách với cô chỉ có hai bước, cuối cùng khi bà bác tóc hoa râm kia buông tay cô ra, anh mới chậm rãi bước đến.

“Tối qua cô đưa tôi vào bệnh viện à?”, giọng anh vẫn khàn khàn.

Cô lườm anh, ánh mắt kiểu “đương nhiên”,

rồi rút một gói kẹo cao su trong túi ra nhét vào tay anh, cười giễu:

“Đừng nói gì cả, miệng hôi như thế, dùng kẹo cao su tẩy b


80s toys - Atari. I still have