
lại
không?! Ngay cả cộng trừ nhân chia cơ bản cũng không tính được, làm sao
cô học được ngành Kế toán hả?! Khụ khụ khụ…”. Một cơn ho dữ dội khiến
Lạc Thiên ngừng lại những lời trách mắng, gương mặt tuấn tú trở nên đỏ
bừng.
Sắc máu trên mặt Giang Văn Khê biến mất, những ngón tay túm chặt vạt áo càng nắm chặt hơn.
Chuyên ngành đại học của cô là Kế toán, chưa bao cô giờ nghĩ rằng sẽ có ngày mình theo nghề thư ký.
“Máy fax ngày nào cũng dùng, mà lại không biết mặt nào để dưới mặt nào ngửa lên? Còn gửi một đống giấy trắng cho
khách hàng? Fax xong chẳng lẽ không biết xác nhận lại với khách hàng hay sao? Cô có biết thứ mà cô phải fax đáng giá bao nhiêu tiền không?! Khụ
khụ khụ…”, Lạc Thiên lại ho sù sụ, nhớ đến Tang Du của tập đoàn Tang Thị hôm qua cười giễu là anh lại thấy máu nóng bốc lên đầu.
Nói là tuyển người kiểu gì vậy, fax cả mười mấy trang giấy trắng, anh không xót tiền điện thoại nhưng cô thì xót giấy fax.
Cô nàng Tang Du, anh chưa bao giờ thấy ai thù dai như cô ta, chẳng qua là có lần trong K.O, anh chọc Thẩm Tiên
Phi rằng đã năm năm, mất trí nhớ rồi, thế mà còn có thể yêu cùng một
người phụ nữ, mà lại là một người phụ nữ hung dữ, kết quả là bị cô nghe
thấy. Từ sau lần đó, cô ta không chỉ lợi dụng lúc trên võ đường, ra tay
với anh vừa mạnh vừa chuẩn, mà còn không bỏ sót bất kỳ cơ hội nào để đả
kích anh.
Nghe những lời trách mắng của Lạc Thiên,
Giang Văn Khê cắn chặt môi không nói. Trước khi vào Giang Hàng, cô chưa
từng dùng máy fax, lần đầu tiên phải dùng, thực sự đã đặt ngược văn bản, fax đến mấy trang giấy trắng cho khách hàng. Lúc khách gọi đến, chị
Nghiêm giải thích là máy fax bị hỏng, rồi dạy cô cách sử dụng các loại
thiết bị. Hôm qua lại fax đi một đống giấy trắng, thực ra không phải do
cô đặt ngược văn bản mà là do máy fax bị lỗi thật, cô cũng gọi đến Tang
Thị hỏi xem có nhận được bản fax chưa, nhưng bên kia điện thoại luôn
bận, về sau cô lo chuẩn bị những việc khác nên quên mất việc gọi điện
xác nhận, đúng là lỗi sơ suất của cô.
Cô thật sự không cố ý, cô cũng không muốn…
Nước mắt tủi thân cứ rưng rưng trong khóe mắt, cô cúi đầu mím chặt môi, cố gắng không để chúng rơi xuống.
Lúc ấy, điện thoại trên bàn đổ chuông,
Lạc Thiên đưa tay day day huyệt thái dương đang đau nhức nhưng không
nghe máy. Lúc nãy anh quát mắng quá dữ dội nên cổ họng càng đau, đầu
cũng nặng hơn.
Tiếng chuông điện thoại reo không ngừng,
Giang Văn Khê vẫn đứng như pho tượng, anh lại gầm lên với cô: “Còn đứng
đó làm gì?! Nghe điện thoại!”.
Nước mắt cuối cùng không còn kìm được mà
lăn xuống, Giang Văn Khê sụt sịt mũi, nghe điện thoại: “Xin chào, đây là văn phòng tổng giám đốc”.
Đầu bên kia, một giọng nặng khẩu âm miền
núi nào đó cất lên: “Chào cô, tôi là Mã Lương Thành ở Minh Hoa, tôi tìm
Tổng giám đốc Lạc”.
Giang Văn Khê dè dặt chớp hàng mi ướt,
nhìn về phía Lạc Thiên, thấy anh bực bội khoát tay, cô liền nói: “Ồ,
Tổng giám đốc Lạc đang bận họp, ông có chuyện gì cứ nói ạ, tôi là trợ lý của Tổng giám đốc Lạc, tôi họ Giang”.
“Không có ở đây? Không sao, cô ghi lại địa chỉ email, nhờ anh ấy gửi mấy tấm hình đó vào email của tôi.”
“Vâng ạ, ông cứ nói”, Giang Văn Khê lấy giấy bút ra.
“Phiên âm của ba chữ Mã Lương Thành, sau đó là @ phía sau không có .com.”
“Gì… gì cơ ạ?! Phía sau không có .com?!” Không .com, thế thì .cn chăng?
Giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống, hàng
lông mày của Giang Văn Khê hơi nhíu lại, chớp chớp mắt, tuyến lệ như một cái vòi nước, nước mắt trong tích tắc rút lại hết.
“Đúng, phía sau không có .com.”
Giang Văn Khê cắn môi, gương mặt nhăn nhó: “Thế, phía sau không có .com có phải là .cn không ạ?”
“Không phải .cn, mà là phía sau – không có – chấm com”, người tên Mã Lương Thành lặp lại từng chữ.
Vị Mã tiên sinh này rốt cuộc nói bằng thứ ngôn ngữ sao Hỏa nào mà khẩu âm địa phương lại nặng như vậy, khiến
Giang Văn Khê chỉ muốn đập đầu vào bức tường bằng kính bên cạnh.
“Ồ, phía sau – không có – chấm com…”, Giang Văn Khê đành ghi lại địa chỉ email kỳ quặc theo giọng địa phương của ông ta.
Cúp máy, cầm tờ giấy note trong tay, cô
tỏ ra vô tội ngước mắt nhìn Lạc Thiên đứng đối diện, chỉ thấy anh hơi
nheo mắt, trong đôi mắt thoáng qua một tia sáng khó nắm bắt, đột nhiên,
hàng lông mày rất đẹp của anh giãn ra, đôi môi mỏng nhướn lên thành một
đường cong tuyệt đẹp.
Nếu cô không nhìn nhầm thì đó hẳn là cười, anh lại đang cười…
Tuy chỉ hơi nhếch môi như cười như không, nhưng cô chỉ cần nhìn thấy anh cười là da đầu lại tê dại, run lẩy bẩy
đưa tờ giấy ghi chú cho anh.
Khi nhìn thấy nước mắt của Giang Văn Khê
như những hạt trân châu đứt dây rơi xuống, trong lòng Lạc Thiên có một
nỗi bực bội khó tả, anh ghét nhất là phụ nữ khóc, nhưng khi cô gái này
khóc, trong đầu anh bất giác nhớ đến mười năm trước, Châu Mộng Kha cho
dù bị anh mắng bao lần đuổi bao lần nhưng vẫn kiên trì theo sau, giọng
anh chỉ cần hơi cao hơn một chút thì khi ấy, đôi mắt to trong veo dịu
dàng của cô lúc nào cũng rưng rưng lệ, khiến người ta khó mà chống cự.
Nước mắt của phụ nữ là vũ khí mạnh nhất tr