
ên thế giới, câu nói này quả không sai chút nào.
Cú điện thoại của Mã Lương Thành có thể
nói là một cơn mưa đúng lúc, nếu đổi lại là người khác thì có thể anh đã đập bàn đuổi thẳng rồi.
Nhìn mấy chữ “phía sau không có” xinh đẹp trên tờ giấy, anh nhớ đến bộ dạng nghe điện thoại lúc nãy của cô thật
quá ngốc nghếch, bất giác lại nhếch môi cười.
Cái gì mà “phía sau không có chấm com”,
phát âm tiếng Anh của Mã Lương Thành không chuẩn, ngốc đến mấy cũng có
thể đoán ra đó là Hotmail[1'>, thế mà cũng không nghĩ ra, anh thật phục cô nàng ngốc nghếch này.
Cầm tờ giấy, anh viết một loạt những chữ
cái tiếng Anh rồi đưa cả một chiếc USB cho Giang Văn Khê, khàn giọng
nói: “Gửi những thứ trong này cho Giám đốc Mã”.
Giang Văn Khê đón lấy tờ giấy, sửng sốt, há hốc miệng: “Ho… Hotmail?! Phía sau không có…”.
Trời ạ, thì ra là Hotmail… Sao cô lại không nghĩ ra…
Trong tích tắc mặt cô đỏ bừng, cuối cùng cô đã hiểu vì sao lúc nãy anh lại cười như vậy, hóa ra là cười giễu, giễu cô ngu ngốc.
Đỏ bừng mặt, cô khẽ gật đầu, vừa quay
người định đi thì giọng nói trầm khàn quyến rũ ấy lại vang lên: “Gửi
email xong thì đi họp, họp xong quay về chỉnh sửa biên bản họp, sau đó
tính lại bảng dự trù này, khi nào tính xong mới được về”.
Sắc đỏ trên mặt Giang Văn Khê nhanh chóng biến mất, cô run run cầm tập tài liệu màu đen đó, cung kính gật đầu rồi rời khỏi văn phòng.
Ngồi trên ghế, mở tập tài liệu ra, cô thở dài ảo não, Quỷ Tóc Bạc nhất định là cố ý dạy dỗ cô vì đã cho anh ta
uống mực, chứ ai mà không biết hôm nay là đêm Bình An.
Mỗi lần họp thì ít nhất cũng phải một,
hai tiếng đồng hồ, bây giờ đã ba giờ rưỡi, mà cuộc họp hôm nay kiểu gì
cũng phải sắp tan sở mới kết thúc, lại thêm việc tính toán bảng biểu
này, kế hoạch tối nay đi nhà thờ chơi bời chỉ có thể nằm mơ rồi.
Gửi email xong, cô lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lý Nghiên, xin lỗi rằng tối nay phải tăng ca, không thể đến nhà thờ được.
Không tới ba phút, Lý Nghiên gọi đến, cô
cẩn thận nghe máy, chỉ sợ Quỷ Tóc Bạc bên trong nghe được. Lý Nghiên
chửi rủa Quỷ Tóc Bạc đến năm phút trong điện thoại, khiến Giang Văn Khê
nghe mà hả hê cõi lòng.
Cuối cùng, Lý Nghiên nói dù muộn thế nào cũng sẽ đợi cô.
Giang Văn Khê gật đầu lia lịa rồi cúp máy.
Ai ngờ vừa ngước lên đã thấy Quỷ Tóc Bạc đứng trước bàn lạnh lùng nhìn cô.
Cô vội vàng đứng lên, cuống quýt: “Tôi đi họp ngay đây”.
Cô bước nhanh ra khỏi văn phòng, ra khỏi cửa liền sải chân chạy về phía phòng họp như thể phía sau có quỷ đang đuổi theo vậy.
Lạc Thiên dở cười dở mếu nhìn theo bóng
dáng hoảng loạn bỏ chạy của cô, sở dĩ anh đưa cô vào văn phòng tổng giám đốc còn một nguyên nhân khác, vì cô đối diện với anh chưa bao giờ dám
nhìn thẳng, mỗi lần thấy anh là như nhìn thấy quỷ vậy.
Trước Nghiêm Tố cũng từng có những trợ lý khác, nhưng những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đó nghĩ rằng đã vào được văn phòng tổng giám đốc rồi thì cũng là lúc có thêm những suy nghĩ khác,
người anh cần là một người chuyên tâm làm việc, chứ không phải là một
cấp dưới chỉ muốn câu rùa vàng. Trợ lý nam lúc nào cũng yếu hơn trợ lý
nữ khi cần phải xử lý những việc vặt vãnh, vì thế anh đành phải điều
Nghiêm Tố – vốn là trợ lý của chú Thâm – đến đây.
Nhìn mấy quyển sách công cụ trên bàn, anh không nói được gì.
Cô nàng này tuy ngốc nghếch, khờ khạo,
nhưng quả thực như bạn cô ta nói, bảo cô sang đông thì cô tuyệt đối
không nhìn tây, bảo cô đứng thì tuyệt đối cô không dám ngồi, đủ ngoan
ngoãn, cũng rất chuyên cần. Ban đầu đến đây, những việc cô làm đúng là
khiến người ta phát điên lên, chỉ muốn đạp cô xuống lầu.
Ban đầu, Nghiêm Tố thường dùng ánh mắt
bất lực, nghi ngờ mắt nhìn người của anh, dần dần, thỉnh thoảng anh đã
nghe Nghiêm Tố khen ngợi cô ta.
Nếu đầu óc trái dưa của cô ta có thể linh hoạt hơn nữa thì càng hoàn hảo, mong rằng cô ta là một thỏi vàng, có
thể phát ra ánh sáng cho dù là ánh sáng yếu ớt cũng được.
Lạc Thiên lại ho dữ dội, sờ trán đã hơi
nóng, dường như sau khi uống thứ mực đó, đầu anh càng nặng hơn, lúc nãy
khi dạy dỗ cô đúng là tốn rất nhiều sức lực, chỉ sợ ngày mai không nói
được nữa.
Cái bệnh cảm chết tiệt này!
Đúng như Giang Văn Khê nghĩ, họp xong đã
là năm giờ rưỡi, vừa đúng giờ tan sở. Bảng dự toán kia, có làm với tốc
độ nhanh nhất, cũng phải đến chín giờ mới xong.
Dọn dẹp xong đồ đạc trên bàn họp, mắt cô
liếc thấy ly “cà phê đen” kia, nhân lúc mọi người chưa phát hiện bên
trong là mực, cô vội bưng lên, ra khỏi phòng họp.
[1'> Do Mã Lương Thành phát âm tiếng Anh kém, tách từng cụm trong Hotmail ra nên Giang Văn Khê nghe nhầm thành “phía sau không có” do phát âm tương
tự.
Bộ ly đĩa cà phê này là của Lương Tiểu
Linh phòng Kế hoạch, hiện giờ chỉ có Quỷ Tóc Bạc biết cô đã nhầm lẫn, cô không thể để những đồng nghiệp khác biết cô xem mực là cà phê được, cô
phải xử lý bộ ly cà phê này, đến lúc đó lại mua một bộ mới lén lút trả
lại cho Tiểu Lương là được. Nhưng, trước đó nghe Tiểu Lương đau xót cho
bộ ly vì nó rất đắt, vả lại chạy hơn nửa thành phố mới mua được, cô lại
nhăn nhó mặt mày, tại sao m