
gần anh là sẽ bị điện giật vậy. Nhưng do cô đứng quá gần cửa thang máy
nên nó cứ đóng được nửa chừng thì lại mở ra.
Lạc Thiên ngỡ cô gái này sẽ tự giác nhích về phía sau, nhưng ai ngờ thang máy cứ mở rồi đóng, đóng rồi mở, cuối
cùng anh không nhịn được mà đưa tay kéo cô lại, vươn tay qua người cô để nhấn nút đóng cửa.
Tuy chỉ tiếp xúc trong một tích tắc,
nhưng lưng dựa sát vào lồng ngực anh, Giang Văn Khê đã ngửi thấy mùi
khói thuốc thoang thoảng toát ra. Cô cứng người lại, gương mặt hệt như
bị tạt “máu gà”, cứ đỏ đến tận mang tai.
Rốt cuộc là anh đang hành hạ cô, hay là cô đang hành hạ anh?
Lạc Thiên lạnh lùng chế giễu: “Chưa đi thang máy bao giờ à?”.
“Máu gà” đang lan rộng…
Quay lưng lại với anh, uy lực và cảm
giác đàn áp không lời từ phía sau khiến da đầu Giang Văn Khê cứ tê dại,
trong lòng không ngừng lầm bầm, “Vừng ơi mở ra!”.
“Ding” một tiếng, cứu thoát Giang Văn Khê ra khỏi bể khổ.
Khi mấy chữ to bằng đồng mạ vàng “Tập
đoàn Giang Hàng” lọt vào mắt, khiến cô ngẩn ra rất lâu, thậm chí còn
quên cả việc ra khỏi thang máy.
“Ngẩn ngơ gì đấy?!”, Lạc Thiên rút hai tay ra khỏi túi quần, vượt qua cô, ra khỏi thang máy, tiến thẳng đến văn phòng.
Từ đầu đến cuối, Giang Văn Khê đều ngỡ
như đang nằm mơ, giống như Lữ Phi từng nói, cái số kiếp đen đủi như cô
lại được điều đến văn phòng tổng giám đốc ở tổng bộ của tập đoàn, từ một cô tiếp tân quèn đã một bước lên trời, vào được văn phòng tổng giám đốc ở tổng bộ của tập đoàn, trở thành “trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc”.
Là trợ lý của tổng giám đốc là một chuyện rất vinh hạnh, nhưng thêm hai chữ “đặc biệt” thì trong mắt Giang Văn
Khê, nó có một ý nghĩa rất sâu xa.
Chẳng lẽ Lý Nghiên nói đúng? Cô bắt đầu nghi ngờ rằng Quỷ Tóc Bạc có phải vì nụ hôn đó mà định có gì “mờ ám” với cô không?
“Sự kiện không thể” đó chỉ ngừng lại trong đầu Giang Văn Khê không đến ba phút, thì đã bị sự thực phũ phàng phá vỡ.
Nhìn chồng tài liệu dày cộp trước mặt, trán Giang Văn Khê bắt đầu xuất hiện những giọt mồ hôi lấm tấm.
“Tổng kết lại những tài liệu chi tiết của mấy sản phẩm mẫu này theo bảng biểu, ngày mai họp phải dùng”, người nói là một bà chị đeo mắt kính, đã có tuổi nhưng rất có khí chất.
Từ khi Lạc Thiên dẫn cô bước vào cửa văn
phòng thì đã dặn bà chị này “Sau này mọi việc phải để cô ấy làm hết”,
ngừng lại một giây rồi bổ sung, “Làm không tốt thì làm lại, đến khi làm
xong mới thôi”, rõ ràng câu sau là nói với cô.
Giang Văn Khê lật mấy tập tài liệu sản
phẩm, ngoài việc cô có thể nhận biết được chất liệu sản phẩm ra, còn lại cô hoàn toàn không biết tài liệu này nói những gì. Chuyên ngành chủ yếu cô học ở đại học là kế toán, không phải tiếng Anh! Còn tập tài liệu này nữa, tại sao cứ phải là chữ phồn thể?
Giang Văn Khê đau khổ ngước lên nhìn vị
tiền bối đó, khó nhọc nhả ra một câu: “Em có thể nhờ phòng chuyên phụ
trách không? Phòng Tài vụ cũng được…”.
“Có thể, chỉ cần cô có thể đổi mấy chữ
Văn phòng tổng giám đốc thành phòng Tài vụ, thì tôi không phản đối.” Họ
Nghiêm, tên chỉ có một chữ Tố, là trợ thủ đắc lực nhất bên cạnh Lạc
Thiên.
Nghiêm Tố, nghiêm túc?
Không ngờ bà chị trung niên này lại vui tính như thế, rất biết kể chuyện tiếu lâm nhưng lại khiến người ta thấy rét lạnh.
Giang Văn Khê cam chịu cúi đầu xuống xem
tiếp tài liệu, sau ba phút lại ngẩng lên, cười gượng gạo: “À… có tự điển Hán – Anh hiện đại không ạ? Nếu không có thì tự điển Oxford cũng được.
Không có? Vậy thôi, em hỏi chú Bách Độ[1'> vậy…”.
Khóe môi Nghiêm Tố liên tục giật giật,
nhìn chằm chằm Giang Văn Khê trong ba phút rồi cúi xuống gõ bàn phím, in một bảng biểu ra đặt xuống trước mặt Giang Văn Khê: “Được rồi, hôm nay
cô đối chiếu với số trên bảng dự tính công trình này, rồi tính ra lượng
công trình và giá cả định mức, tham chiếu bảng biểu này”. Nghiêm Tố đưa
một tập văn kiện dày cộp nặng trịch khác đến, mở ra, tay gõ lên một tờ
bảng biểu nào đó, “Trước khi tan sở thì sửa trên máy tính xong xuôi rồi
đưa cho tôi”.
Giang Văn Khê nhìn hai tờ bảng biểu, ngẩn người đến mấy giây.
Xi măng lót trần? Ống thép chịu lực? Vữa xi măng chống trượt? Mấy thứ này là cái gì đây???…
Nhưng chẳng sao, nếu thật sự là kế toán thì tên gì với kế toán cũng là một cả.
Nghiêm Tố nhìn vẻ mặt cô tỏ ra kinh ngạc, bất giác tim cũng run theo, đầu đầy mây đen: chẳng phải được điều đến
từ phòng Tài vụ hay sao? Bảng biểu đơn giản như thế, chẳng lẽ cộng trừ
nhân chia cũng không biết tính? Tốt nghiệp trường mẫu giáo ư?
“Có vấn đề sao?”, Nghiêm Tố thấy cô im lặng thì không kìm được, hỏi.
“Ồ, không có gì ạ.”
“Trước khi tan sở làm xong không?”
“Được ạ.”
Nghiêm Tố nghe câu trả lời chắc chắn thì
thở phào, quay về chỗ ngồi, thầm nghĩ: Lạc Thiên có phải mấy hôm nay bận đến choáng váng đầu óc rồi không? Sao lại đưa một cô gái như thế về đây chứ?
Nghiêm Tố, ba mươi tám tuổi, độc thân.
Giang Văn Khê luôn miệng gọi là chị Nghiêm.
Chị Nghiêm là người tốt đầu tiên mà Giang Văn Khê gặp được trong công việc, cũng là người nhẫn nại chỉ dẫn cô
nhất. Trong công việc, nếu cô làm đúng, chị Nghiêm sẽ khen ngợ