
vào.
Giang Văn Khê thở ra một hơi dài thườn thượt, chân rã rời đi về bàn làm việc.
Nghiêm Tố khoanh hai tay ngồi trên ghế, nhìn cô với vẻ thú vị.
Đấu tranh tư tưởng ba giây xong, Giang Văn Khê tiến đến chỗ Nghiêm Tố, khẽ gọi: “Chị Nghiêm…”.
“Biên bản cuộc họp đặt trên bàn em rồi, không hiểu thì đến hỏi chị”, Nghiêm Tố cười nhẹ.
“A?” Giang Văn Khê quay lại nhìn tập tài liệu trên bàn mình, cười ngượng ngùng, “Cảm ơn chị”.
Giang Văn Khê vừa ngồi xuống thì nghe
Nghiêm Tố nói: “Nếu lần sau vào văn phòng sếp Lạc lâu thì nhất định phải nhớ khóa cửa lại, mà phải khóa chặt vào”. Cẩn thận tai vách mạch rừng.
Giang Văn Khê đỏ bừng mặt, cuống lên: “Chị Nghiêm, chị và Chủ tịch Giang hiểu lầm thật rồi, thực ra…”.
“Nhóc con, thực ra chị chỉ định nói, em và sếp Lạc cãi nhau to tiếng quá, làm người ta không yên tâm làm việc được.”
“Hả?!”
Giang Hoài Thâm chậm rãi ngồi xuống sofa, tiện tay châm điếu thuốc, nghĩ ngợi rồi nói: “Dạo này con vất vả quá”.
Lạc Thiên cũng ngồi xuống sofa, châm một
điếu thuốc, tỏ ra trầm ngâm: “Vâng, K.O mở được mấy tháng làm ăn rất
khá, hiện giờ con thấy chỗ đó quá nhỏ, nể tình con đã vất vả, chú có suy nghĩ đến việc mua hết mấy chỗ bên cạnh để tặng con không?”.
Giang Hoài Thâm cười to: “Thằng nhóc hư hỏng này càng lúc càng xấu xa”.
K.O tuy nằm trong khu vực quán bar đường
Trung Sơn, nhưng vị trí địa lý lại đặc biệt nhất, cả một tòa nhà độc
chiếm góc đông nam, “mấy chỗ bên cạnh” mà anh nói chính là phố đi bộ ba
mặt, một mặt là quảng trường, những nơi đó đều thuộc quy hoạch thống
nhất của Ủy ban thành phố.
Lạc Thiên rít một hơi thuốc, cười nói: “Chú cũng vậy mà? Vừa mở miệng đã khiến người khác sởn cả da gà”.
“Được rồi, nói nghiêm túc đây, chú nghe
nói việc tu sửa có chút vấn đề, phát hiện lượng khí thải formaldehyde
của một lô hàng không tuân thủ tiêu chuẩn giới hạn?”.
“Vâng, đã trả lại cho bên cung cấp rồi,
vật liệu mới ngày mai sẽ có, không ảnh hưởng đến tiến độ. Nhưng vì dự
tính sao cho vốn bỏ ra thấp nhất, con không định khởi công sớm. Vấn đề
bảo vệ môi trường là điều mà chúng ta xem trọng nhất, tạo nên ‘nhà ăn
xanh’ sẽ là mục tiêu quan trọng nhất trong lĩnh vực ẩm thực của Giang
Hàng.” Lạc Thiên báo cáo toàn bộ quá trình tu sửa cho Giang Hoài Thâm,
đồng thời nói vắn tắt quan điểm của mình rằng thà chậm vài ngày cũng
quyết không vì gấp gáp thi công mà khiến khách phải ngồi trong một không gian ô nhiễm để dùng bữa, đó cũng là nguyên nhân mà anh kiên quyết
không cho tất cả những vật liệu không đạt tiêu chuẩn được xuất ra thị
trường.
Giang Hoài Thâm không hề nghi ngờ năng
lực của Lạc Thiên, bàn xong công việc, ông nhìn Lạc Thiên vẻ suy nghĩ,
một lúc sau mới hỏi: “A Thiên, năm sau là con ba mươi rồi nhỉ?”.
Nhướng mày, Lạc Thiên khẽ ho mấy tiếng, đáp: “Chú Thâm, chú đâu cần nhắc nhở con mãi về chuyện tuổi tác?”.
Giang Hoài Thâm cười: “Cô gái lúc nãy chính là cô gái dám đập chai rượu để ‘mưu sát’ con trước mặt mọi người trong K.O hả?”.
“Vâng”, Lạc Thiên lại ho một tiếng.
“Tuy là thỏ không ăn cỏ gần hang, nhưng,
có cỏ rồi hà tất phải chạy quanh nữa? Nếu có ý thì tặng con một câu, phù sa không chảy ruộng ngoài.”
Lạc Thiên khẽ búng tàn thuốc trong tay, tàn thuốc qua kẽ ngón tay, lặng lẽ rơi vào gạt tàn bằng pha lê.
“A Thiên, đã đến lúc con nên tìm một cô gái để kết hôn rồi đấy.”
Chú Thâm đi lâu rồi mà câu nói đó vẫn vang vọng mãi trong đầu Lạc Thiên.
Bao năm nay, không phải anh chưa từng có
ai, nhưng trái tim anh không còn rung động nữa. Từ khi bị nhốt vào đó,
anh dần dần khoét từng chút một hình ảnh cô gái khiến anh ngày đêm chờ
đợi ra khỏi trái tim, rồi không còn rung động vì ai được nữa. Không, nói chính xác là tình cảm của anh đã dùng cạn vào lúc đó, tim cũng chết
theo rồi. Anh đã quen với cô độc, dần dần tĩnh lặng trong sự ồn ào cô
độc, cứ tĩnh lặng đến mức mọi thứ đều trở nên câm nín…
Một người mà trái tim đã chết thì làm sao còn sống lại được nữa…
Tìm một cô gái để kết hôn, sống qua ngày?
Hiện nay với thân phận, tiền bạc, địa vị
của anh, không thiếu thứ gì, thứ duy nhất thiếu là một người phụ nữ, một người phụ nữ anh có thể chung sống.
Anh cười giễu, lặng lẽ nhìn vòng khói
nhạt lan tỏa quanh đầu ngón tay, từ từ bay đi, thoảng qua mái tóc, lan
xa trong không trung. Hít một hơi thật sâu, như nuốt xuống mọi cay đắng, không để cho sợi khói nào bay ra, toàn bộ đều tan biến hết trong lòng.
Sống qua ngày, chẳng qua là từng ngày trôi đi.
Giang Văn Khê gõ nhẹ lên cánh cửa, người
bên trong không phản ứng, cô nhẹ nhàng mở cửa, thò đầu vào, nhìn thấy
người đàn ông ấy đang nhắm mắt, ngồi dựa nghiêng trên sofa một mình,
lặng lẽ hút thuốc, thẫn thờ.
“Tổng giám đốc Lạc, biên bản họp tôi đã
làm xong.” Cô gồng mình thốt ra một câu, nhanh chóng đặt hai tờ giấy lên bàn làm việc, không đợi ai kia mở mắt nói gì liền ra khỏi văn phòng như chạy trốn.
Kỳ thực, trong tích tắc Giang Văn Khê bước vào, Lạc Thiên đã nheo mắt nhìn theo cô.
Cô gái này không có nhan sắc tuyệt mỹ,
nhiều nhất cũng chỉ có đôi mắt to đen nhánh có khả năng rung động lòng
người, làn d