Teya Salat
Hướng Về Trái Tim

Hướng Về Trái Tim

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325910

Bình chọn: 7.00/10/591 lượt.

độ sắp bùng nổ.

Anh bảo người mang catalog xuống, chỉ vì quãng thời gian đợi hai lần đèn đỏ mà đã ra nông nỗi này?!

Lại là Giang Văn Khê!

Thẩm Tiên Phi xuống xe, nhìn giấy rơi đầy đất, anh cau mày, hỏi một câu vẻ không chắc chắn: “Quyển catalog của tôi?”.

Mím chặt môi, Lạc Thiên mặt lạnh tanh,

cúi xuống nhặt quyển catalog xộc xệch rơi rụng tơi tả dưới đất. Thẩm

Tiên Phi cũng nhặt từng tờ từng tờ lên.

Trong phong bì đó là hai vạn tệ, người

phụ nữ trung niên ấy vừa rút tiền ra khỏi ngân hàng, chuẩn bị đến bệnh

viện trả tiền thuốc men cho chồng. Lúc ở ngân hàng đã bị theo dõi, khi

ra khỏi cửa, chưa đi được bao lâu đã bị cướp. Giang Văn Khê bắt được tên cướp ấy, không nghi ngờ gì nữa, cô đã cứu cả nhà bà ta. Bà kéo tay

Giang Văn Khê, rối rít “cảm ơn”.

Xung quanh rất ồn khiến Giang Văn Khê cảm thấy đầu óc choáng váng, cô bịt tai lại, ngẩng lên nhìn bầu trời, ánh

nắng chói mắt của mặt trời khiến cô phải nheo mắt lại. Trong tích tắc,

cô tỉnh lại khỏi cơn hỗn độn ấy, cô đang đợi chiếc xe màu đen có biểu

tượng bốn cái vòng, giao quyển catalog cho Quỷ Tóc Bạc. Nhìn thấy hai

tay trống trơn của mình, trong khoảnh khắc, cô như rơi xuống biển sâu

lạnh giá.

Catalog đâu? Sao không thấy nữa? Bao

nhiêu người vây quanh đây làm gì thế? Làm ùn tắc giao thông là vô đạo

đức lắm đấy. Hình như cô phải đưa tài liệu cho Quỷ Tóc Bạc, sao lại chạy đến đây xem người ta bắt cướp? Mấy người này sao lại nhìn cô, chuyện

bắt cướp không liên quan đến cô, đừng kéo tay cô, mau buông ra đi!

Giằng tay ra, Giang Văn Khê cuống cuồng

đẩy đám người sang bên, tìm kiếm quanh quất quyển catalog dày cộp đó.

Cúi người, mắt dò tìm từng tấc trên mặt đường, nhưng vẫn không thấy nó

đâu.

Làm sao đây? Làm sao đây?

Giang Văn Khê cuống quýt giật giật tóc, rõ ràng cô đang cầm trên tay, sao tự dưng lại biến mất?

“Cô à, có phải cô đang tìm một tập tài liệu?”

Nghe người qua đường hỏi, cô xúc động gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, “Đúng đúng đúng”.

“Ồ, ở bên kia kìa, bị hai người đàn ông nhặt rồi.”

Bị hai người đàn ông nhặt rồi? Thu mua phế liệu mà cũng xuất hiện đối thủ cạnh tranh?

Giang Văn Khê quay phắt lại, nhìn về làn

đường cho xe hai bánh, khi nhìn thấy chiếc xe màu đen có biểu tượng bốn

cái vòng và người đàn ông đứng cạnh xe đang sắp xếp lại một thứ rất quen mắt, cô vuốt trán, thầm gọi Thượng đế trong lòng.

Đi như chạy đến đó, cô run run gọi một tiếng: “Tổng giám đốc Lạc…”.

Sắc mặt sa sầm, những khớp ngón tay của

Lạc Thiên do nắm quá chặt trở nên tái nhợt, anh ngước lên lạnh lùng nhìn Giang Văn Khê, sau đó quay sang nhìn Thẩm Tiên Phi: “Có vấn đề gì

không?”.

“Không vấn đề gì, chỉ là gáy sách bị

lỏng.” Thẩm Tiên Phi gấp tài liệu lại, nhìn cô gái đang run lập cập bên

cạnh, sau đó vỗ vai Lạc Thiên, “Cậu cứ nghỉ ngơi đi, tự tôi gọi xe về,

có vấn đề gì sẽ gọi điện cho cậu”.

“Ừ”, Lạc Thiên đáp lại.

Thẩm Tiên Phi đi rồi, Lạc Thiên chau mày, quay sang nhìn thẳng vào Giang Văn Khê, không nói gì.

Giang Văn Khê cúi gằm đầu, gương mặt đỏ

bừng, nghĩ lại thì cô thấy vẫn nên giải thích, cô thật sự không có ý làm mất quyển catalog đó. Cô ngẩng lên, đang định mở lời thì bị giọng nói

lạnh lùng của anh dọa chết khiếp: “Ai bảo cô xuống đưa quyển catalog

này?”.

Giang Văn Khê vốn định nói là Lữ Phi,

nhưng nghĩ khác đi thì cảm thấy lúc này không nên làm tiểu nhân đâm sau

lưng kẻ khác, thế là cô chọn cách im lặng, nhìn Quỷ Tóc Bạc với vẻ khó

xử.

Giây sau, đôi môi mỏng của anh thốt ra câu mà cô không muốn nghe nhất: “Lên lầu! Dọn dẹp đồ đạc!”.

Dọn dẹp đồ đạc? Bảo cô cuốn gói đi sao?!

Cô mở to mắt, cuống quýt nhìn anh.

Công việc đó, cô mới làm được hơn một

tháng, hơn nữa cứ bị anh nói là còn nợ mấy ngàn tệ, nếu ngay cả công

việc mỗi tháng để mặc người ta bóc lột này cũng mất rồi, cô lấy gì mà

trả tiền?! Cho dù không nghĩ bằng đầu, cô cũng có thể dự đoán những

tháng ngày sau này thê thảm biết nhường nào. Lần trước ở khách sạn bị

anh cưỡng hôn, cô còn không có gan xin thôi việc, vì cô không thể giữ

lòng tự trọng và không muốn sau này ngày nào cũng húp cháo trắng ăn bánh bao sống qua ngày.

Cô túm tóc, môi run run, cuống lên: “Tổng… giám đốc Lạc, anh hãy nghe tôi giải thích…”.

Lạc Thiên sắc mặt lạnh tanh, trầm giọng

quát: “Giải thích cái gì? Giải thích đang trong thời gian làm việc mà cô không làm việc chính, đi bắt cướp giúp người ta à?!”.

“Bắt cướp giúp người ta?!” Giang Văn Khê

nhìn anh vẻ không hiểu. Bình thường ngay cả một con chuột mà cô còn

không dám bắt, sao có thể bắt cướp giúp người khác được? Tuy cô là một

thanh niên nhiệt huyết thời đại mới, hơn nữa rất muốn giúp người ta bắt

cướp, nhưng với tốc độ rùa bò một trăm mét mất hai mươi mấy giây hồi học đại học, lại thêm tính cách yếu đuối vô dụng, chuyện dũng cảm chính

nghĩa giúp người bắt cướp tuyệt đối không phải chuyện cô có thể làm, như thế thì đánh giá cô cao quá, “Tổng… giám đốc Lạc, tôi nghĩ anh nhất

định đã hiểu lầm rồi, tôi nhiều nhất chỉ đi xem người ta bắt cướp

thôi…”.

Lời giải thích của Giang Văn Khê khiến

Lạc Thiên bất giác nheo mắt lại quan sát cô