
ghe ba cô nàng đó nói, gần đây anh rất
nóng tính, hơn nữa vẫn còn đang tiếp diễn, nhưng cô nghĩ người nên giận
đáng ra phải là cô, người thua thiệt trong bữa tiệc đó rõ ràng là cô mà. Hơn nữa cô đâu có gì linh tinh với anh, luôn bị anh đàn áp, nếu có tiếp xúc cơ thể thì cũng là bị ép…
Lời đồn, chính là từ miệng ba cô nàng lắm điều này mà ra.
Đoán chừng thế nào các đồng nghiệp cũng đều nhìn cô bằng con mắt khác cho mà xem.
Giang Văn Khê vừa quay về quầy tiếp tân
thì thấy Lữ Phi phòng Thiết kế tìm cô: “Tiểu Giang, mau mang catalog
tường mẫu xuống quảng trường đối diện, Tổng giám đốc Lạc đang đợi đấy”.
“Hả? Tôi mang á?” Giang Văn Khê kinh ngạc nhìn Lữ Phi, bởi phàm là những việc tiếp cận Quỷ Tóc Bạc đều không thể
đến lượt cô làm, chỉ hơi có gió động cỏ chút thôi là những đàn bướm bên
trong đều lao vào như điên ngay.
“Ừ, nhanh lên, xuống dưới đưa cho Tổng
giám đốc Lạc là được.” Lữ Phi đưa quyển catalog dày cộp cho Giang Văn
Khê, thở phào nhẹ nhõm. Gần đây Tổng giám đốc Lạc vui buồn bất định, lúc nãy gọi điện thoại còn nổi giận một trận, lát nữa cô ta phải xuống đưa
catalog thì chắc chắn sẽ bị giáo huấn, nên chuyện xui xẻo như thế thì cứ để “người nhàn rỗi” như Giang Văn Khê đi là được.
Đón lấy quyển catalog mẫu nặng trịch dày cộp, Giang Văn Khê như muốn run lên.
Cái thứ gì thế này, sao nặng vậy?
“Xe của Tổng giám đốc Lạc cô biết chứ?” Giang Văn Khê lắc đầu, Lữ Phi đọc số xe, “Mau xuống đi”.
Lữ Phi nói nhanh như súng bắn laser, Giang Văn Khê đang định hỏi kỹ hơn thì đã bị đẩy vào thang máy.
Cô bĩu môi, ôm quyển catalog, trong đầu
cứ lặp đi lặp lại biển số xe mà Lữ Phi nói, đọc mãi đọc mãi, chỉ còn nhớ hai số cuối cùng – 8 và 6.
Ra khỏi thang máy, mùi vị khó chịu xộc
vào mũi. Nhà hàng đang đập gõ sửa chữa, khoan điện, máy cắt… bao nhiêu
tạp âm hành hạ ý chí con người, trên đất đầy những phế liệu. Giang Văn
Khê nhăn mặt, một tay bịt mũi, tay kia ôm tài liệu, nhón chân đi qua chỗ sửa chữa này.
Ra khỏi cổng, đứng bên đường gần quảng
trường, cô nhìn trái ngó phải tìm chiếc xe màu đen có biểu tượng là bốn
cái vòng, bảng số xe có hai số cuối là 8 và 6.
Cô nhìn những chiếc xe qua lại, đợi khoảng năm phút cũng chẳng thấy chiếc xe mà Lữ Phi nói đâu cả.
Đột nhiên, một giọng nữ hét lên thất thanh: “Cướp!!!”.
Giang Văn Khê nghe tiếng hét liền quay
sang, nhìn thấy một người đàn ông mặc áo jacket màu cà phê trong tay cầm một chiếc túi da màu đen đang chạy như điên về phía cô, sau lưng là một phụ nữ trung niên khoảng bốn, năm mươi tuổi vừa đuổi theo, vừa gào
khóc: “Cướp! Cướp!”.
Nghe tiếng tri hô gào khóc đó, đầu Giang Văn Khê tự dưng đau nhức, trong tai mạch lại chạy rần rật, cô lắc lắc đầu khó chịu.
Lúc này gã đàn ông mặc áo jacket màu cà
phê đang chạy ngang qua cô, vừa chạy vừa ném đồ đạc trong túi ra ngoài,
sau đó ném cả chiếc túi da xuống dưới chân Giang Văn Khê, tay cầm một
phong bì giấy màu vàng chạy nhanh về phía trước.
Người phụ nữ vừa đuổi tới nơi lại bị ngã nhào xuống, ôm chiếc túi rỗng mà khóc lóc đau khổ.
Tiếng khóc của bà ta cứ vang vọng trong tai Giang Văn Khê.
Giang Văn Khê nhìn gã đàn ông chạy phía
trước, trong tích tắc, lòng dâng lên một sự phẫn nộ lạ thường, cô sải
chân chạy đuổi theo hắn: “Cái tên mặc áo jacket cà phê kia, đứng lại
mau!”.
Tên kia quay lại thấy có người đuổi theo
thì cuống quýt định băng qua đường. Còn khoảng bảy, tám giây nữa là đèn
tín hiệu sẽ chuyển sang màu xanh, một khi chuyển sang đèn xanh thì muốn
bắt kẻ đó căn bản là không thể.
Không hề do dự, Giang Văn Khê giơ quyển
catalog dày cộp lên, lấy hết sức lực ném về phía tên kia. Cùng lúc đèn
xanh bật sáng, quyển sách trúng vào đầu tên đó, hắn đổ gục về phía
trước, phong bì trong tay cũng văng ra.
Chiếc xe màu đen đầu tiên vừa định đi
liền thắng gấp lại. Những chiếc xe hai bên định chạy cũng liên tục dừng
gấp, trong tích tắc, cả con đường trở nên hỗn loạn.
Tên cướp kia lồm cồm bò dậy, sờ phần gáy bị đập sưng lên, còn định nhặt phong bì rơi trên đất.
Giang Văn Khê rất nhanh, lao đến giữa
đường, đưa tay định tóm tên đó, ai ngờ hắn vung một tay ra. Giang Văn
Khê nhanh nhẹn, nghiêng người tránh cú đó, một tay nhanh chóng khóa chặt vai phải của hắn, tay kia chụp lấy cổ tay hắn vặn ngược, kéo tay trái
hắn ra sau lưng rồi dúi mạnh hắn xuống đất, giận dữ hét lên: “Xem mày
chạy đi đâu!”.
Lạc Thiên ngồi trong xe, hai tay đặt trên vô lăng, mặt lạnh như tiền nhìn cô con gái tay không bắt cướp. Cũng may anh thắng xe kịp thời, nếu không đã đâm vào rồi.
Thẩm Tiên Phi ngồi bên ghế phụ nhắm mắt lại, thở một hơi, nhìn thấy sắc mặt Lạc Thiên rất xấu thì hỏi: “Cậu không sao chứ?”.
“Ừ.” Gương mặt đẹp trai của Lạc Thiên
căng ra, khẽ hừ một tiếng, nhìn theo bóng dáng phía trước, tức tối
nghiến răng rồi đập mạnh tay lên vô lăng, lái chiếc xe vào làn đường
dành cho xe hai bánh.
Dừng xe lại, anh mở cửa xe bước xuống, giận dữ đầy mình, “rầm” một tiếng sập mạnh cửa lại.
Đi đến giữa đường, anh nhìn thấy quyển
catalog mẫu tường mà anh cần gấp, bị ném đến rơi rụng lả tả, cơn giận
trong lồng ngực đã đến