
giúp người làm vui cũng là một đức tính
tốt.
Có lẽ, còn có một cảm giác không thể nói ra, trong khoảnh khắc ấy, cô thật sự cảm nhận được nội tâm anh rất đau khổ…
Đêm ấy, Giang Văn Khê ngủ rất sâu, thậm
chí tiếng chuông báo thức vang lên cô cũng không nghe thấy, mở mắt ra đã bảy giờ rưỡi, vội vàng thay đồ rồi ra ngoài.
Giang Văn Khê biết tư chất của mình kém
hơn người khác vài phần, nên chỉ vùi đầu vào làm, nói ít làm nhiều. Tuy
chỉ là một cô tiếp tân nhỏ bé, nhưng dường như cô bận rộn hơn những
người khác trong văn phòng rất nhiều. Lý Nghiên an ủi cô: “Cuộc đời
giống như bị cưỡng hiếp vậy, không thể chống cự thì chỉ có thể nằm mà
hưởng thụ”.
Phải, hưởng thụ.
Càng hưởng, càng “thụ”…
Nhà vệ sinh luôn luôn là địa điểm tuyệt nhất để phụ nữ nhiều chuyện.
Bận rộn cả ngày, Giang Văn Khê phải cố
bớt thời gian ra để đi vệ sinh. Vốn dĩ họ nói chuyện không liên quan đến cô, cô cũng không muốn nghe, nhưng ba cô nàng ngoài kia từ lúc vào tới
giờ đã hơn mười phút rồi mà vẫn không có ý đi ra, càng nói càng hăng,
mũi dùi tự dưng lại chĩa vào cô.
“Nghe người trong tổng bộ tập đoàn nói,
Tổng giám đốc Lạc gần đây như uống thuốc nổ ấy, ngày nào họ cũng làm
việc đến chóng mặt, gấp rút…”
“Bọn mình cũng thế mà? Mấy hôm nay cậu có thấy ai dám thở mạnh đâu?”
“Hôm qua tớ còn nghe nói Tiểu Mã bị Tổng giám đốc Lạc giáo huấn suốt cả buổi trưa đấy.”
“Đúng là xui xẻo, chuyển đến chỗ này
chẳng tốt lành gì mà suốt ngày căng thẳng thần kinh, thật chỉ nhớ đến
quãng thời gian trước kia ở tổng bộ.”
“Đúng rồi, các cậu có biết không, nghe nói tâm trạng Tổng giám đốc Lạc không vui là vì cái cô tiếp tân đó đấy.”
“Hả, không phải chứ? Sao có thể được?
Đừng nói với tớ là Tổng giám đốc Lạc với cô ta có gì nhé, nếu thế thì tớ không muốn sống đâu!”
“Mau nói nghe xem nào!”
“Tiểu Dương chẳng phải được điều từ bộ
phận tiếp tân sang phòng Nhân sự đó thôi, cậu ấy nói Giang Văn Khê kia
vốn là nhân viên thu ngân của siêu thị ở đây, về sau nơi này được Giang
Hàng chúng ta mua lại, cũng không biết cô ta đã quen biết Tổng giám đốc
Lạc như thế nào, mới làm xong thủ tục chuyển giao từ siêu thị sang chỗ
chúng ta đấy.”
“Ái chà chà… tớ thấy tám phần là có gì mờ ám rồi.”
“Không phải tám, mà là trăm phần trăm.
Mấy hôm trước phòng Nhân sự mới làm thủ tục chuyển sang nhân viên chính
thức cho cô ta, cậu có thấy ai đi làm một tháng đã được tuyển làm nhân
viên chính thức chưa? Ngoài việc đào góc tường vào. Mà các cậu còn nhớ
chuyện quẹt thẻ giùm lần đó không, lúc ấy bao nhiêu người bị phê bình,
ngay cả bên Nhân sự cũng xui xẻo lây, chỉ mỗi cô ta là yên lành.”
“Nhưng về sau người phòng Hành chính cố ý chơi cô ta, buổi trưa vừa đến thời gian ăn cơm là cả tầng lầu chẳng còn ai, văn phòng sắp xếp cho cô ta ở lại giữ phòng, có người ăn xong về
thay thì cô ta mới được xuống mà.”
“Đúng, nhắc chuyện này, còn nhớ nửa tháng trước không? Phòng Hành chính tự dưng lại ra thông báo mới, ra lệnh
nhân viên các văn phòng buổi trưa luân phiên đi ăn cơm. Nghe lão Mã ở
nhà ăn nói, hôm đó Giang Văn Khê là người cuối cùng, không còn thức ăn,
kết quả Tổng giám đốc Lạc trùng hợp cũng đến đó ăn cơm, còn bảo lão Mã
nấu thêm hai món, sau đó hai người ăn chung bàn đấy.”
“Ôi trời, tớ ở Giang Hàng ba năm rồi cũng chẳng được ngồi cùng bàn ăn cơm với Tổng giám đốc Lạc bao giờ. Tạo
nghiệt thật, các cậu ai có đậu phụ không, cho tớ đập đầu chết đi.”
“Đập vào người cô ta, đậu phụ ở ngực cô ta là to nhất.”
“Cút đi! Đừng pha trò. Về sau không biết
hai người nói gì, giận dỗi nhau, nghe nói Tổng giám đốc Lạc còn đập bàn
bỏ đi, cơm cũng chẳng ăn nữa.”
“Có chuyện ấy cơ à? Cô gái đó không phải là do vô gian đạo[1'> phái lên đó chứ? Nếu không dựa vào đâu mà Tổng giám đốc Lạc lại đối đãi đặc biệt thế? Tớ thấy sau này chúng ta cứ nên cẩn thận cho lành.”
[1'> Vô gian đạo: Một bộ phim hình sự, trinh thám nổi tiếng của Hồng Kông,
sản xuất năm 2002. Bộ phim kể về những cuộc đấu tranh giữa cảnh sát và
tội phạm khi cảnh sát được cài vào làm cảnh sát chìm trong băng đảng xã
hội đen, còn tội phạm lại được cài vào trong hàng ngũ cảnh sát. Hư hư
thực thực, trắng đen bất phân chính là cảm xúc mà Vô gian đạo đem lại cho khán giả. Về sau cụm từ “vô gian đạo” được dùng để chỉ những hành vi ám muội, lá mặt lá trái.
“Tớ không thể chấp nhận sự thực này. Tội lỗi, đúng là bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu.”
“Cậu bớt mê trai đi. Đi thôi.”
Đến khi không nghe thấy tiếng bước chân ba cô đồng nghiệp kia nữa, Giang Văn Khê mới dám mở cửa phòng vệ sinh bước ra.
Thì ra sau này mỗi ngày cô đều được ăn
cơm nóng canh nóng là do mệnh lệnh của anh. Về chuyện nhân viên chính
thức, lúc nhận được thông báo của phòng Nhân sự, cô cũng giật mình. Còn
nữa, lúc phát lương tháng này, cô nhìn màn hình máy ATM một lúc lâu,
lương chẳng hề thiếu, cũng tức là tiền bộ quần áo ấy căn bản không trừ
vào lương của cô. Về sau nghĩ lại, có lẽ vì nụ hôn đó mà anh cảm thấy
mắc nợ cô chăng, như thế, cô cũng không thấy ngượng, nhưng cũng đâu đến
nỗi giống lời ba cô nàng nhiều chuyện nói khó nghe vậy.
N