
t vô tội: “Làm gì lọt
hố đâu. Tớ đi vệ sinh xong là ra mà, chỉ tại cái hành lang chết tiệt
hình vòng cung đấy chứ…” Nhớ đến chuyện Lạc Thiên ôm và cưỡng hôn mình,
gò má cô lại như có lửa thiêu đốt.
“Thế mà cũng lạc đường? Tớ nghi là dù
trên người cậu có gắn hệ thống định vị toàn cầu GPS thì cậu vẫn sẽ đi
lạc thôi. Nhanh lên, kính rượu rồi, còn đứng đần ra đó làm gì?”, Lý
Nghiên kéo cô đi.
“Người ta đâu có tệ như cậu nói…”
“Xì! Đừng nói người Trái đất mà cả người
sao Hỏa cũng biết chuyện đó.” Lý Nghiên chú ý thấy mặt Giang Văn Khê rất đỏ, tỏ ra nghi ngờ, “Ủa? Lúc nãy cậu làm gì đấy? Đi vệ sinh mà sao mặt
đỏ thế? Còn nữa, son môi sao mất rồi?”.
“À… cái đó… nóng quá, son bị lem mất trong nhà vệ sinh rồi. Không nói chuyện nữa, chị Lý Văn đang đợi tớ.”
Từ xa, Giang Văn Khê đã thấy Lạc Thiên tiến đến, căng thẳng giằng ra khỏi tay Lý Nghiên, quay mặt đi.
Lý Nghiên không hiểu, còn chủ động chào Lạc Thiên.
Lạc Thiên đáp lại, lúc đi ngang Giang Văn Khê, thoáng thấy nét cười trên môi cô, cơn giận anh cố kìm nén trong
lòng đành tiếp tục đè xuống, lạnh lùng trừng mắt nhìn cô rồi bước vào
sảnh tiệc.
Sao anh còn trừng mắt với cô, rõ ràng là anh vô lễ trước mà.
Giang Văn Khê biết ngay người lắm tiền hay có kiểu thế mà.
“Mau vào, còn đứng ngẩn ra à? Haizzz, thua cậu thật!” Lý Nghiên thấy vẻ mặt ngốc nghếch của cô thì chịu không nổi.
Giang Văn Khê vội đi nhanh vào trong.
Cảnh kính rượu khiến Giang Văn Khê sợ hãi hóa ra lại rất êm ả, căn bản không cần cô phải uống gì cả. Các bạn học
và đồng nghiệp của Châu Thành chỉ uống một tí cho có rồi giải tán,
chuyển sang tấn công phòng ngủ, họ đều đòi chú rể Châu Thành có một đêm
tân hôn suốt đời không quên được.
Tục ngữ nói đúng, lưu manh không đáng sợ, chỉ sợ lưu manh có văn hóa. Sự thực này đã được chứng minh từ những
luật sư có vẻ ngoài cực kỳ nho nhã.
Châu Thành và Lý Văn hiểu rõ trong lòng,
đó toàn là những kiểu nho nhã giả tạo, thường ngày khoác áo lông cừu
nhưng thực chất toàn là sói cả, nên đã chuẩn bị đủ mọi đạo cụ để ứng
tiếp họ.
Phương Tử Hạ và Châu Mộng Kha do đi đường dài đã quá mệt mỏi, về khách sạn nghỉ trước nên không tham gia trận hỗn chiến này.
Trước khi đi, Phương Tử Hạ còn nói với
Giang Văn Khê một câu “Đến lúc đó nhớ đừng quên đưa chúng tôi một tấm
thiệp hồng nhé”, Giang Văn Khê ngẩn ra rất lâu mới hiểu ra anh ta ám chỉ chuyện gì, đành đỏ mặt cười ngượng ngùng.
Lý Nghiên đã truy cứu tận gốc chuyện này, hỏi cô sao lại quen biết vợ chồng Phương Tử Hạ, không chống nổi sự lắm
chuyện của cô bạn, Giang Văn Khê đành kéo cô nàng ra một góc vắng người, thành thật kể lại từ đầu tới cuối chuyện đã xảy ra.
Lý Nghiên nghe xong ôm lấy cô hét lên:
“Giang Văn Khê, cuối cùng cậu đã làm được chuyện giống người nhất trong
cuộc đời cậu rồi”.
Giang Văn Khê nhăn nhó, im lặng, lẽ nào trước kia những việc cô làm đều không phải người làm?
Lý Nghiên thở dài, nói: “Tớ biết ngay năm nay vận đào hoa của cậu sẽ đến mà, haizzz, thực ra tớ vốn định giới
thiệu Cố Đình Hòa cho cậu, nhưng thấy cậu của cậu…. Ôi, thôi đi. Cũng
may không phí công tớ ban đầu nói khô cả nước bọt, để cậu có cơ hội õng
ẹo trước mắt anh tóc bạc đẹp trai, vậy nên cực phẩm ‘ba có một không’
này, cậu nhất định phải túm chặt đấy!”.
Lại nữa… ba có một không: có tiền, có nhà, có xe, không vợ…
Giang Văn Khê bất lực lườm bạn: “Đừng nói linh tinh. Haizzz, tớ thấy năm nay phải là năm tuổi xui xẻo của tớ mới đúng”.
Tiễn hết khách rồi, Lý Văn sợ mấy đồng
nghiệp của Châu Thành nghịch phá quá lại khiến Giang Văn Khê sợ, nên bảo cô về thẳng nhà mà nghỉ ngơi.
Đến khi về nhà rồi, nằm lên giường, Giang Văn Khê vẫn không thể xua nổi hình bóng Lạc Thiên ra khỏi đầu, có lẽ,
điều khiến cô ngạc nhiên hơn là nỗi khổ trong lòng anh mà cô cảm nhận
được từ nụ hôn ấy, một nỗi khổ không thể nói ra.
Thực ra, anh hôn cô có lẽ vì lòng tự tôn
chăng, để che giấu sự hụt hẫng trống vắng trong lòng trước mặt người anh em và người yêu cũ, nên mới túm lấy cô lúc đó trùng hợp đi ngang. Nói
cách khác là, nếu lúc đó người phụ nữ khác đi qua, anh cũng sẽ hôn thôi, chỉ có điều lúc đó lại trùng hợp là cô.
Đúng, sự thực là thế.
Tuy anh đã xâm phạm cô, nhưng từ đáy
lòng, cô lại thấy có phần đồng cảm với anh, như thế cô cũng sẽ không quá để tâm. Còn sự hoang tưởng của Lý Nghiên hoàn toàn là thừa thãi. Anh và cô, cho dù Trái đất đảo ngược cũng sẽ không thể giao nhau. Thế mới nói, Lý Nghiên đã hoàn toàn hưng phấn quá mức. Đối với cô mà nói, lựa chọn
tốt nhất là quên hết thảy mọi chuyện xảy ra tối nay. So ra thì, cái
khiến cô mong đợi hơn chính là có thể giữ được công việc này.
Lý Nghiên chỉ vào đầu mắng cô ngốc nghếch, một nụ hôn có thể đổi được rất nhiều thứ.
Đúng, lần này cô thừa nhận mình hơi ngu
ngốc, nhưng chuyện bán rẻ mình như thế cô không làm được. Cậu đã dạy cô
“quân tử chỉ thích những vật có được một cách chính đáng, đường hoàng”.
Tuy cô không phải quân tử, nhưng đạo lý vẫn là thế. Cô luôn kiên trì
rằng, nếu nghĩ theo chiều hướng xấu thì xem như cô xui xẻo, nếu nghĩ
theo chiều hướng tích cực thì