Hướng Về Trái Tim

Hướng Về Trái Tim

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325925

Bình chọn: 7.00/10/592 lượt.

heo bóng Giang Văn Khê

mất hút ở ngã rẽ hành lang, sờ một bên má, sắc mặt hơi tái, trong lòng

càng có nỗi khổ khó nói.

Tựa lưng vào tường, anh rút từ túi quần

ra một điếu thuốc rồi châm lửa, rít một hơi thật sâu, nhìn điếu thuốc

trên tay cứ cháy dần cháy dần đến xuất thần.

Anh những tưởng mười năm đã qua, cuối

cùng đã có thể quên đi vết nhơ cả đời không xóa sạch được kia, nhưng đến khi gặp lại Phương Tử Hạ và Châu Mộng Kha, anh mới hiểu hóa ra anh vẫn

luôn dối mình lừa người.

Một người anh em đã chơi thân từ nhỏ,

tình cảm thậm chí còn vượt xa tình anh em, một người phụ nữ từng yêu sâu sắc, từng thề rằng không phải cô thì anh không cưới ai, hai gương mặt

đó hòa lẫn vào nhau, chuyện cũ như một sợi dây leo uốn quanh trườn bò

vào trái tim anh, vết thương bị đè nén suốt mười năm trong sâu thẳm trái tim lại nứt toác.

Sâu thẳm trong ký ức, đêm đầu tiên mới

vào tù, hai tay anh nắm chặt lấy những song sắt lạnh lẽo không buông,

anh cứ gào thét không ngừng trong phòng giam, thậm chí vang vọng cả khu

nhà tù. Cũng vì thế mà dẫn đến một trận ẩu đả với phạm nhân cùng phòng.

Sau đêm đó, anh bị nhốt riêng, mái tóc đen chỉ sau một đêm đã trở thành

trắng xóa, do đó anh có một biệt danh là “Tiểu Bạch”.

Quản giáo cảnh cáo liên tục, bạn tù giễu

cợt liên tục, cuối cùng cũng có ngày anh nhận rõ rằng, cho dù bị oan,

cho dù anh có hét rách cổ đi chăng nữa, anh cũng phải ngồi đây thụ án

đến khi đủ bốn năm.

Ban đầu, ngày nào anh cũng mong mỏi Mộng

Kha đến thăm anh, nghe anh giải thích, anh không cưỡng hiếp cô gái đó,

những thứ được gọi là chứng cứ ấy – bao cao su có tinh trùng của anh là

ngụy tạo, anh bị oan. Thời gian trôi qua từng chút một, Mộng Kha không

đến thăm anh, chỉ có Tử Hạ ghé thăm anh ba lần, lần nào cũng chỉ hỏi han vài câu an ủi ngắn ngủi.

Lúc đó, chỉ cách một tấm song sắt mà anh

còn cảm nhận được tình cảm anh em đã cạn. Lần cuối cùng, Tử Hạ nói cậu

ta rất bận học, sau này có lẽ sẽ không có nhiều thời gian đến thăm anh

nữa, trước khi đi, Tử Hạ cuối cùng đã nhắc đến Mộng Kha, Mộng Kha chỉ

cho anh hai chữ “Hết rồi”. Anh cười nhạt, nói với Tử Hạ, sau này đừng

đến nữa.

Dần dần, anh cũng quen với cuộc sống

trong tù, đồng thời quen một người sau này làm thay đổi cuộc đời anh –

Giang Hoài Thâm. Lúc đó anh không thân lắm với chú Giang, đến một ngày

trước khi chú Giang ra tù, ông nói với anh, sau này ra đời có bất cứ khó khăn gì cứ đến tìm chú. Chú Giang không để lại cho anh bất kỳ địa chỉ

hay cách thức liên lạc nào, lúc ấy anh chỉ thấy buồn cười, sau này nếu

ra tù dù có khó khăn thì anh cũng chưa chắc tìm đến ông.

Trải qua bốn năm ấy, mọi giấc mộng đều phải tỉnh lại.

Bốn năm sau, bước ra khỏi nơi ấy, đón

chào anh chỉ có một trận mưa to. Anh đứng trong mưa rất lâu, muốn cơn

mưa này tẩy sạch hết thảy mọi thứ trong bốn năm qua, rửa sạch từ đầu đến chân. Nhưng, chỉ học chưa đến một năm đại học, đồng thời có tiền án

tiền sự sẽ rất khó mà sinh tồn trong xã hội này, huống hồ dấu vết lưu

lại trên người anh là tội danh đáng hổ thẹn nhất – tội hiếp dâm.

Có lẽ trong lúc tối tăm nhất cũng là lúc

ông trời cuối cùng đã để mắt đến anh. Lúc anh sống khó nhọc nhất, vất vả nhất, chú Giang đã xuất hiện, đến nay anh cũng không biết chú Giang đã

tìm ra mình như thế nào. Sau đó, chú Giang đưa anh vào Giang Hàng.

“Nhớ! Vào cánh cổng này rồi, con không

còn là Lạc Thiên trước đây, mọi chuyện trong quá khứ dù tốt hay xấu con

phải bỏ hết. Từ nay về sau, không còn ai khinh thường con nữa!”

Bây giờ địa vị của anh trong Giang Hàng

dưới một người trên vạn người, trong ngành này, không một ai không biết

tên Lạc Thiên của anh.

Khói thuốc nhàn nhạt lan tỏa trong hành

lang mờ tối, rồi dần dần tản mác, tàn thuốc rơi từng chút từng chút một

xuống chân anh, không gợi lên tí âm thanh nào, giống như cơn ác mộng

trong bốn năm ấy, cái còn lại chỉ có đốm tro tàn xác trắng này.

Bị Giang Văn Khê tát cho một cái, xem như đáng đời anh, dù sao cũng là anh xâm phạm cô trước.

Anh hôn cô không chỉ vì sự xuất hiện của

Phương Tử Hạ và Châu Mộng Kha khiến anh nhớ lại chuyện năm nào, mà là vô tình nghe được cuộc tranh cãi giữa hai người họ. Từ ánh mắt Châu Mộng

Kha nhìn theo mình vào đêm đó, anh đã đọc được một điều mà anh không

muốn nhìn thấy nhất.

Mọi chuyện đều đã nhòa nhạt, anh không muốn tạo ảo giác cho bất cứ ai, quá khứ hãy để nó trôi đi.

Có lẽ, tối nay anh uống hơi nhiều rượu.

Tắt điếu thuốc, anh bực bội cào cào tóc, sa sầm mặt bước vào sảnh tiệc.

Bùm” một tiếng, một quả bóng bay nổ ngay trước mặt khiến Giang Văn Khê giật bắn mình.

“Giang Văn Khê! Cậu chết ở đâu vậy hả?!

Đi vệ sinh bị lọt hố hay sao?! Chị tớ tìm không thấy cậu, cuống sắp điên lên rồi kia kìa.” Giang Văn Khê chưa kịp bước vào sảnh thì Lý Nghiên đã như hung thần ác quỷ chui ra khỏi cửa gầm gào với cô.

Bóng bay lúc nãy cũng do Lý Nghiên châm cho nổ.

Theo phản xạ, Giang Văn Khê đưa hai tay

nhấn vào huyệt đạo gần tai, hoang mang nhìn sàn nhà lát gạch bông, chỉ

trong tích tắc, ngọn lửa bực bội trong lòng đã biến mất sạch.

Cô ngẩng lên, vẻ mặ


XtGem Forum catalog