Hướng Về Trái Tim

Hướng Về Trái Tim

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325971

Bình chọn: 9.00/10/597 lượt.

định vậy đi”.

Châu Mộng Kha cứng đờ người để mặc cho

Phương Tử Hạ choàng ôm kéo vào trong sảnh tiệc. Sắc mặt cô luôn trắng

bệch, trong đầu cứ nghĩ đến cảnh ban nãy. Chỉ riêng bộ quần áo là cô đã

biết cô gái trong lòng Lạc Thiên kia là cô phù dâu mà ban nãy cô đã gặp

trong nhà vệ sinh.

Sau mười năm gặp lại, nhưng lại để cô

nhìn thấy cảnh anh và người khác đang hôn nhau quên cả đất trời. Cô

tưởng trong mười năm, cô có thể quên sạch về Lạc Thiên. Nhưng khi gặp

lại, đặc biệt là khi nhìn thấy anh ôm người con gái khác, lồng ngực cô

bỗng thấy đau nhói, khó thở.

Cô ghen tỵ xiết bao với người con gái trẻ trung bình thường kia.

Nhưng, biết trách ai đây?

Đúng như Phương Tử Hạ nói, mười năm

trước, là cô đã không lựa chọn tin tưởng anh, là cô không lựa chọn đợi

chờ anh, là cô đã chọn vứt bỏ anh. Trong bốn năm đau khổ của anh, thậm

chí cô còn không muốn nhìn anh lần nào. Bây giờ anh phong độ đứng trước

mặt mọi người, cô có tư cách gì mà ghen tỵ với kẻ khác?

“Cô phải từ bỏ thôi”, đúng lúc Châu Mộng

Kha đang đau buồn thì bên tai vang lên giọng nói lạnh lùng của chồng, cô bất giác cười khổ sở. Phải, cô nên từ bỏ từ lâu, bắt đầu từ giây phút

không tin tưởng Lạc Thiên, bắt đầu từ ngày chọn cách rời xa anh.

Đến khi không nhìn thấy bóng Phương Tử Hạ và Châu Mộng Kha nữa, Lạc Thiên mới buông bàn tay vòng qua eo Giang Văn Khê, lùi ra sau một bước, khẽ ho vài tiếng rồi mở lời: “Lúc nãy… tôi

rất xin lỗi. Bất đắc dĩ phải thế, mong cô đừng để tâm…”.

Giang Văn Khê cố kìm nước mắt, ngước lên

nhìn anh: “Đừng để tâm? Nếu anh đi vệ sinh bị người ta tự dưng cưỡng hôn thì anh có để tâm không?”.

Thấy cô sắp rơi nước mắt, Lạc Thiên hiểu

ra lời xin lỗi của mình tệ hại đến nhường nào. Một tay anh đút vào túi

quần, tay kia nắm chặt rồi duỗi ra, anh thở dài, nói: “Cô muốn bồi

thường thế nào cứ nói ra đi”.

Giang Văn Khê nghe thế, không nói câu nào.

Bồi thường? Cô dám đòi bồi thường gì?

Chuyện lúc nãy mà nói ra sẽ không ai tin cô bị cưỡng hôn, đa phần người

ta sẽ cho là cô dàn cảnh để hôn cấp trên đẹp trai, chuyện tốt này đúng

là vừa ăn cướp vừa la làng. Xã hội bây giờ cho dù là bị người ta lợi

dụng thì cũng là vì người ta coi trọng mình.

Chuyện này, xem như cô xui xẻo vậy.

Chị Lý Văn đang đợi, cô đã chậm trễ lâu lắm rồi.

Lại lau khóe mắt, cô đứng thẳng lên, quay người chạy về phía sảnh tiệc.

Lúc này một nhân viên phục vụ bê một đĩa hoa quả đi qua, cô không nhìn kỹ đâm sầm vào, hoa quả trong đĩa bay tứ tung.

“Loảng xoảng” mấy tiếng, âm thanh vỡ vụn

chói tai của đồ sứ xuyên thẳng vào tai Giang Văn Khê, ánh đèn mạnh bên

tường chiếu thẳng vào khiến cô không quen mà nheo mắt lại, đứng tại chỗ

không nhúc nhích.

Nhân viên phục vụ kia liên tục xin lỗi, vội vàng cùng một phục vụ khác quỳ xuống thu dọn hoa quả và những mảnh vỡ.

“Rất xin lỗi, không làm bẩn áo cô chứ?”, hai người phục vụ thu dọn xong lại xin lỗi Giang Văn Khê.

Giang Văn Khê cau mày, lắc đầu một cách cứng nhắc, hai nhân viên đó thở phào rồi rời đi.

Lạc Thiên không có ý làm tổn thương Giang Văn Khê, lặng lẽ đứng sau cô nhìn mọi thứ vừa xảy ra.

Thấy cô đứng bất động, anh ngỡ cô vẫn

đang buồn vì chuyện hồi nãy. Trong một lúc, anh không biết nên nói gì,

lấy bật lửa trong túi quần ra định châm điếu thuốc rồi sực nhớ gì đó,

anh dừng tay, nói: “Tiền bộ quần áo đó bỏ đi. Tháng này phát lương, tôi

sẽ bảo tài vụ phát bù cho cô tiền khấu trừ tháng trước. Ngày mai phòng

Nhân sự sẽ giúp cô làm thủ tục chuyển thành nhân viên chính thức”.

Vừa nói dứt, chỉ thấy người đó liền quay phắt lại, sau đó “chát” một tiếng, một cái bạt tai đanh gọn giáng xuống mặt anh.

“Anh tưởng anh là tổng giám đốc, là cấp

trên của tôi, đẹp trai hơn kẻ khác, nhiều tiền hơn kẻ khác, cao ráo hơn

kẻ khác, thì có thể muốn làm gì thì làm hả? Bồi thường? Ai thèm sự bồi

thường của anh? Tát anh một cái xem như lời cho anh quá rồi!”, Giang Văn Khê hoàn toàn mất đi dáng vẻ yếu đuối trước đó, hung hăng như một bà vợ đi đánh ghen ở trên đường phố vậy.

Sự chuyển biến đột ngột của Giang Văn Khê khiến Lạc Thiên kinh ngạc trong phút chốc, nhưng cơn đau bỏng rát trên

má khiến anh nhanh chóng từ trạng thái ngẩn ngơ chuyển sang nổi giận.

Bàn tay nắm chặt chiếc bật lửa khiến các khớp xương đều trắng bệch ra,

anh nghiến răng, cười lạnh: “Một cái tát đổi một nụ hôn, đây là thứ cô

muốn?”.

Giang Văn Khê giận dữ trừng mắt: “Một cái tát? Tôi chỉ hận không thể tát cho anh mấy cái nữa, đồ háo sắc biến thái!”.

Vừa nói cô vừa giơ tay lên, định tát Lạc Thiên nữa nhưng cổ tay đã bị anh giữ chặt.

“Cô chớ có được nước làm tới!”, Lạc Thiên lạnh lùng nhìn cô.

Lúc đó căn phòng kế bên có một người bước ra, thấy tư thế căng thẳng như dây cung của hai người, người đó ngượng

ngùng cười: “Làm phiền cho qua”.

Lạc Thiên kéo Giang Văn Khê dịch sang bên để nhường đường cho người đó đi qua.

Đến khi không thấy bóng dáng người đó

nữa, Giang Văn Khê mới ra sức hất tay Lạc Thiên ra, hừ lạnh một tiếng:

“Mặt người dạ thú!”, đồng thời không quên đá mạnh anh một cú rồi quay

người đi vào sảnh tiệc.

Lạc Thiên nhìn t


XtGem Forum catalog