Snack's 1967
Hướng Về Trái Tim

Hướng Về Trái Tim

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325955

Bình chọn: 7.00/10/595 lượt.

g lên,

có vẻ mệt mỏi: “Tối nay anh uống say rồi, em không muốn cãi nhau với

anh. Mười năm rồi, nếu anh cứ nghĩ thế thì em cũng chẳng biết nói gì

nữa”.

“Châu Mộng Kha, cô đứng lại cho tôi!”

Theo tiếng gầm gừ giận dữ của anh ta,

Giang Văn Khê chỉ cảm thấy trước mặt tối sầm, mùi rượu thoang thoảng phả đến, giây sau đó môi cô đã bị khóa chặt.

Không thể tin nổi, cô chỉ đi vệ sinh một tí, nhiều chuyện tò mò một tí, mà cũng bị cấp trên cưỡng hôn?

Cô ra sức giãy giụa, môi hơi dứt ra được một chút, cô liền cắn mạnh vào đôi môi xâm phạm mình.

Lạc Thiên đau quá, anh có vẻ giận dữ,

dùng tay xoay mặt Giang Văn Khê lại rồi tiếp tục hôn lên môi cô. Giang

Văn Khê phẫn nộ đưa chân lên đá mạnh anh, nhưng anh đã nhanh nhẹn tránh

đi.

Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, Lạc

Thiên không cho người con gái trong lòng mình có thời gian chống cự, một tay giữ chặt gáy cô ép về phía anh, một tay vòng ngang eo lưng thon nhỏ của cô, giữ chặt cánh tay đang định giơ lên đánh anh, chân phải len vào giữa hai đùi cô để phòng cô đá đạp lung tung vì chống cự, ép cô vào

tường và hôn cô điên cuồng, mãnh liệt, nuốt hết mọi kháng cự của cô vào

bụng.

Cơ thể Lạc Thiên có một sự đàn áp mạnh mẽ, hôn lên môi Giang Văn Khê nồng nàn, đắm đuối.

Giang Văn Khê chưa bao giờ cảm nhận được

kiểu môi răng va chạm nhau thế này, bị Lạc Thiên ôm chặt và hôn mạnh mẽ, dần dần, cô từ bỏ chống cự, đầu óc bắt đầu hỗn loạn, tế bào cơ thể run

rẩy theo nhịp tim đang đập loạn.

Không biết bao lâu sau, qua làn áo, sự

tiếp xúc của bàn tay, Lạc Thiên cảm nhận được cô gái trong vòng tay anh

đang run rẩy không ngừng, hơi thở dồn dập nên buông lỏng tay. Mang một

cảm giác tội lỗi, anh từ từ dứt môi ra, nhìn chăm chú cô gái ở khoảng

cách gần, cô giống như một con thú nhỏ hoảng loạn, hàng mi nhắm chặt run rẩy như cánh bướm, ươn ướt, tư thế đáng thương ấy khiến anh nhắm nghiền mắt lại.

Anh thừa nhận anh rất ti tiện, để cô thấy dễ chịu hơn, tay anh khẽ khàng vuốt tóc cô, áp đầu cô vào ngực mình, ôm chặt lấy cô và dịu dàng an ủi: “Xin lỗi, xem như giúp tôi”.

Sau lưng, một giọng nói trầm trầm vang lên: “A Thiên, mười năm không gặp, tác phong của cậu đúng là chẳng thay đổi tí nào”.

Lạc Thiên buông lỏng cánh tay ôm Giang

Văn Khê, đổi thành choàng ôm cô thật chặt bên hông anh, quay lại nhìn

người anh em tốt trưởng thành cùng mình từ nhỏ, khóe môi nhếch lên: “Từ

nhỏ tôi đã thiếu kiên nhẫn”.

Một câu nói vô cùng mờ ám.

Cười gằn một tiếng, Phương Tử Hạ đưa tay

kéo Châu Mộng Kha đứng đờ người như khúc gỗ lại gần, nhìn chằm chằm

Giang Văn Khê đang tựa vào lòng Lạc Thiên và cúi đầu, mái tóc dài che

nửa khuôn mặt: “A Thiên, không giới thiệu chúng tôi với nhau à? Tuy là

phù dâu hôm nay nhưng cậu cũng nên giới thiệu trịnh trọng một chút chứ”.

“Vị hôn thê… của tôi, Giang Văn Khê.” Cảm giác người trong lòng cứng đờ người, cánh tay vòng quanh eo cô của Lạc

Thiên siết chặt hơn, anh không cho phép xảy ra bất cứ sai sót nào trong

giờ phút này.

Giang Văn Khê không mỉm cười chào khách

như anh mong đợi mà dựa vào hông anh, cắn chặt môi, vẫn cúi gằm mặt, khó khăn lắm mới kìm nén được sự căm phẫn cô nhẫn nhịn từ nãy đến giờ,

nhưng lại nghe anh nói cô là vị hôn thê. Cho dù cô ngốc mấy khờ mấy, cô

cũng hiểu mình đang bị Quỷ Tóc Bạc lợi dụng triệt để. Không chỉ bị anh

ta cưỡng hôn, bây giờ lại còn ép phải diễn vở kịch vớ vẩn người yêu gặp

nhau rưng rưng lệ nhòa nữa chứ.

Đòi cô phối hợp cười tươi hay sao? Nhưng lúc này cô chỉ muốn khóc.

Không thấy Giang Văn Khê hợp tác, Lạc

Thiên gấp gáp đưa tay ra, khẽ gạt sợi tóc dán bên tai của cô, đồng thời

gạt nước mắt bên khóe mắt của cô ra một cách thuần thục, dùng ngón tay

cái hơi đẩy cằm cô lên, ép cô phải nhìn anh, khẽ hỏi: “Sao vậy? Xấu hổ

à? Đây là Phương Tử Hạ, người anh em tốt chơi thân từ nhỏ với anh, còn

cả Châu Mộng Kha, vợ của cậu ấy”.

Giang Văn Khê ngẩng đầu lên khi nghe

những lời thì thầm to nhỏ mà chỉ người yêu mới nói với nhau, nhìn đôi

mắt tình ý sâu sắc của Lạc Thiên, trái tim bỗng rung lên, tình cảm ấm áp ẩn giấu trong đó như muốn làm người khác tan chảy. Chỉ trong tích tắc,

cô liền tỉnh lại, mọi thứ chỉ là giả, người đàn ông đáng ghét này đang

ôm cô, đang lợi dụng cô, đang đóng kịch.

Rốt cuộc là người thế nào mà lại khiến người xấu xa như anh phải phí công đóng kịch?

Quay sang nhìn đôi nam nữ mà trước đó cô muốn nghe ngóng, miễn cưỡng gật nhẹ đầu, trông như e thẹn và dè dặt.

Phương Tử Hạ cười cười: “Xem ra tôi và Châu Mộng Kha về là đúng, bao giờ cho bọn này uống rượu mừng?”.

Nheo mắt lại, Lạc Thiên quay sang thì bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Giang Văn Khê khiến anh thấy khó hiểu đáp:

“Yên tâm, nhất định sẽ thông báo cho cậu và em dâu biết, lúc đó cậu chỉ

cần mang một phong bì lớn đến mừng là được”.

“Được, quyết định thế nhé.” Phương Tử Hạ

nhìn quần áo Giang Văn Khê, lại nói: “Phù dâu chắc phải về kính rượu với cô dâu rồi. Đợi tôi và Châu Mộng Kha về thành phố S sắp xếp ổn thỏa rồi chúng ta lại gặp nhau, lúc đó tha hồ trò chuyện. Tôi và Châu Mộng Kha

vào trước đây”.

Lạc Thiên cười nhạt: “Quyết