
băng dài ngoài phòng khám. Hai bàn tay của cô đan chặt vào nhau,
nhịp thở mỗi lúc một dồn dập hơn. Mặc dù lý trí mách bảo cô rằng không nên để
lại đứa con này, nhưng cô lại không nỡ lòng nào làm như vậy. Cứ nghĩ đến chuyện
lát nữa sẽ phải hỏi bác sĩ các vấn đề liên quan đến phá thai, cô lại có cảm
giác như phải xẻo đi một miếng thịt trên người mình.
Lúc đến lượt Vân Hạ Sơ, y tá quay ra gọi tên. Theo phản xạ, Hạ Sơ định đứng
dậy, nhưng cô lại cảm thấy chân mình mềm nhũn, tim đập thình thịch không thể
kiểm soát. Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Vân Hạ Sơ, người phụ nữ ôm bụng bầu
bên cạnh liền nhắc: “Đang gọi tên chị à?”
Vân Hạ Sơ vội vàng che ngay tên trên sổ khám bệnh, lắp bắp nói: “Không, không
phải!”
Cô y tá gọi mấy tiếng, thấy không có ai lên tiếng, bèn đưa mắt liếc một lượt
mấy người đang ngồi trên ghế băng. Hạ Sơ vội vàng cúi đầu, sau đó cô đứng dậy
trốn ra khỏi bệnh viện. Bên ngoài, gió lạnh thổi tới, cô vội quấn chặt chiếc áo
khoác vào người, nước mắt không kìm được bèn rơi xuống lã chã.
Lúc Cảnh Thần gọi điện thoại đến, nghe thấy giọng nói bất thường của Hạ Sơ, bàn
tay cầm điện thoại run lẩy bẩy: “Hạ Sơ, An Hinh nói em xin nghỉ để đến bệnh
viện, em, em làm sao vậy?”
Hạ Sơ đưa tay lau nước mắt, trả lời: “Không có gì, em hỏi bác sĩ chuyện làm hồ
sơ khám thai định kỳ thôi. Anh cứ mặc kệ em, em tự bắt xe về.”
Về đến nhà, Cảnh Thần len lén quan sát, thấy không có gì bất thường, lại lo cho
Hạ Sơ bữa tối. Sau đó anh nhìn cô bình thản uống viên Acid folic và sữa bổ sung
canxi sau khi ăn cơm xong, mới tạm yên tâm.
Bước vào cửa, Hạ Sơ đã nhận ra vẻ lo lắng, bất an của Cảnh Thần. Cô vừa than
thầm vừa thấy thương thương. Cô liền an ủi mình rằng thôi cứ yên tâm mà mang
bầu. Dù thế nào anh cũng là một người tốt, có lẽ sau này cũng sẽ không gây khó
dễ cho cô và đứa con. Nghĩ vậy, trong lòng tự nhiên cũng thấy yên tâm hơn rất
nhiều, tối đến nằm trên giường, chẳng mấy chốc cô đã ngủ thiếp đi.
Tuy nhiên, cuối cùng sự thật khiến Hạ Sơ thấp thỏm nhất đã bị đẩy đến trước mặt
cô.
Buổi chiều, lần đần tiên An Hinh phá lệ đến nhà cô gõ cửa, sau khi được mời vào
mới đẩy cửa bước vào, vẻ mặt nặng trịch. Hạ Sơ liền bật cười: “Có chuyện gì mà
nghiêm túc thế?”
“Hạ Sơ, vấn đề rất nghiêm trọng.”
“Hả! Xảy ra chuyện gì vậy?” Vân Hạ Sơ bỏ kính
ra nhìn thẳng vào An Hinh.
“Cậu có nhớ lần trước tớ có nói đến chuyện kiện Triệu Chí Hàm không?”
“Có, tớ nhớ, sao vậy, anh ta không thừa nhận à?”
“Không, còn nghiêm trọng hơn thế, chiều hôm qua cậu vừa đi, Triệu Chí Hàm liền
tìm đến chỗ tớ. Anh ta nói, nếu tớ chịu rút đơn kiện thì anh ta sẽ tiết lộ cho
tớ biết một điều bí mật quan trọng liên quan đến chiến lược đối phó với Ân Y
của Phúc Trạch.”
“Cậu đã đồng ý ư? Anh ta nói những gì?” Hạ Sơ hỏi mà tim đập thình thịch.
“Lúc đầu tớ không tin, nhưng anh ta đã lấy ra một tấm ảnh chụp các nhà lãnh đạo
của Phúc Trạch, cậu nhìn đây này.” Vừa nói, An Hinh vừa đưa cho Hạ Sơ xem một
bức ảnh.
Hạ Sơ đón lấy, liếc qua một lượt, trong đầu lập tức trống rỗng. Người thứ hai
từ bên phải sang chính là Cảnh Thần, đứng cạnh anh chính là người anh họ hôm đó
mời cô và anh ăn cơm.
Lúc này Hạ Sơ mới sực nhớ ra, tại sao cô lại thấy người anh họ đó nhìn quen như
vậy, đó chính là Tô Dĩ Kiều - Chủ tịch hội đồng quản trị mới của Phúc Trạch,
trên tạp chí đã từng có bài phỏng vấn anh ta.
An Hinh dừng lai một lát, nhìn nét mặt cố tỏ vẻ trấn tĩnh của Hạ Sơ, nghiến
răng nói tiếp: “Theo lời Triệu Chí Hàm thì thực ra Cảnh Thần là em họ của Tô Dĩ
Kiều, mới từ Pháp về. Anh ấy hiện đang làm giám đốc kinh doanh của Phúc Trạch.
À, còn có một nguồn tin vỉa hè nói rằng, Tô Dĩ Huyên chính là tiểu thư nhà họ
Tô, em gái ruột của Tô Dĩ Kiều.”
Lời dự đoán thấp thỏm trong lòng Hạ Sơ vẫn đã biến thành sự thật. Tuy nhiên lúc
này đây, trong lòng cô sự thất vọng lớn hơn cả sự phẫn nộ, cô cố gắng cười
gượng: “Hóa ra là vậy. Phúc Trạch cũng mất nhiều công sức để bày binh bố trận đó
nhỉ.”
“Ừ, trong buổi họp báo công bố sản phẩm mới hồi đầu năm, Tô Dĩ Kiều đã nói
chuyện với tớ, anh ta bày tỏ tham vọng muốn trở thành cổ đông của Ân Y, tớ đã
từ chối. Nhưng nghe nói trong chiến lược họ mới đưa ra hồi đầu năm, có ý đồ thu
mua Ân Y thành một nhánh của đồ trang sức thời trang Phúc Trạch. Vì trụ cột của
Ân Y là cậu và tớ, nên Phúc Trạch đã nhờ công ty săn đầu người đến để gạ gẫm
cậu bằng mọi giá. Bản thân tớ thì tin tưởng cậu tuyệt đối nên không hỏi han gì
về chuyện này. Nhưng không ngờ họ lại tung ra chiêu này, giám đốc kinh doanh
đích thân ra tay làm nội gián, lại còn chơi bài gạo đã nấu thành cơm nữa.” An
Hinh mỉa mai một cách khinh bỉ.
“Xem ra tớ chiếm vị trí quan trọng trong chiến lược của bọn họ đó nhỉ!” Vân Hạ
Sơ sắc mặt trắng bệch.
An Hinh nhìn cô với vẻ lo lắng: “Hạ Sơ, cậu đừng nóng vội, sở dĩ đến bây giờ tớ
mới nói cho cậu biết, vì hôm qua lúc vừa biết được thông tin này tớ cũng rất
căm phẫn. Nhưng tớ đã cố gắng kìm chế, bình tĩnh suy nghĩ lại nguyên nhân hậu
quả của sự việc. Nếu nói một cách khách quan, ý đồ của Phúc Trạch kh