
g, sau đó mím môi mỉm
cười: “Mợ à! Cháu mà nói ra mợ càng không ngủ được, chưa nói đến mã não, ngọc
bích, lục bảo ngọc mà ông cho cháu, chỉ riêng bức thư pháp này thôi, đây là nét
bút của nhà thư pháp Mễ Phất, giá thị trường ít nhất cũng phải trên hai triệu
nhân dân tệ.”
Vì chuyện này mà sau này bác gái mắng Hạ Sơ nhiều lần, vì Hạ Sơ vừa ra khỏi
nhà, mợ liền đòi ly hôn với cậu út.
Hạ Sơ cười rất ranh mãnh: “Bác ạ, nếu cháu nói là không có thì mợ ấy có tin
không? Thế nên cháu cũng đành phải chiều theo ý mợ thôi.”
Trong bữa cơm tối, nhìn
thấy Cảnh Thần, Hạ Sơ nói với vẻ nuối tiếc: “Suýt nữa thì có tiền để phá hợp
đồng với anh. Haizz! Tự do! Suýt thì đã có!”
“Vậy hả! Thật hay đùa? Em có tiền để phá hợp đồng với anh ư? Hay là anh giảm
giá mười phần trăm cho em. Oh my god, liền một lúc có bốn trăm năm mươi nghìn
tệ, cũng kha khá đó nhỉ!” Cảnh Thần giơ tay lên, miệng còn đang ngậm đầy cơm,
nước miếng suýt thì nhỏ xuống bát.
Hạ Sơ gắp một cọng rau muống xào lên, mỉm cười, bình thản nói: “Nếu anh là tôi,
anh sẽ chọn cách trả cho người khác bốn trăm năm mươi nghìn tệ hay lựa chọn
cách mỗi tháng bỏ ra mấy nghìn nhân dân tệ thuê nhà chung thêm một năm nữa với
một anh chàng giúp việc theo giờ nhìn cũng đẹp trai? Hơn nữa, tôi sẽ giải thích
như thế nào với hàng xóm, bạn bè đồng nghiệp và bà mợ của tôi khi vừa mới kết
hôn được mấy ngày đã đòi ly hôn?”
Cảnh Thần chép chép miệng, cúi đầu ăn cơm, dường như khá hậm hực, ăn nhiều hơn
bình thường hai bát.
Hạ Sơ rất khoái chí, phá lệ cho người giúp việc theo giờ nghỉ ngơi, còn mình
thì vừa thu dọn bát đĩa vừa hát ngân nga khi rửa bát.
Năm phút sau, Hạ Sơ cất bát đũa vào tủ bếp, tháo đôi găng tay cao su ra, thì
thấy Cảnh Thần đang đứng trước cửa bếp, cười rất khó hiểu. Hạ Sơ liền thắc mắc:
“Anh sao vậy? Nghĩ đến bốn trăm năm mươi nghìn tệ nên phát điên hả!”
“Hạ Sơ”, Cảnh Thần vừa nói vừa bước lên trước hai bước, dồn Hạ Sơ vào góc nhỏ
gần tủ lạnh, mặt ghé sát vào, hỏi rất nghiêm túc: “Có phải em yêu anh rồi
không?”
Hạ Sơ phất đôi găng tay còn đang ướt sũng vào khuôn mặt đáng ghét đó, quát lớn:
“Anh tưởng là tôi điên à?”
Cảnh Thần chặn đường Hạ Sơ, vừa rút giấy ăn trên mặt tủ lạnh ra lau mặt, vừa
nheo mắt nhìn Hạ Sơ đang bị chặn đứng trong không gian chật chội, đột nhiên mỉm
cười: “Hạ Sơ, em thừa nhận đi, dạo này em thường nhìn anh với ánh mắt rất si
mê.”
Hạ Sơ liền bĩu môi với vẻ khó hiểu, trợn mắt nhìn anh chàng thích ăn dưa bở
này, nghiêm mặt: “Không, anh nói nhầm rồi, thực ra tôi là kẻ ngớ ngẩn.”
“Hả?!” Cảnh Thần sửng sốt.
“Nếu không làm sao tôi có thể chuyện trò được với anh.”
Nói xong Hạ Sơ gạt phắt Cảnh Thần ra, quay về phòng thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi
bơi.
Cảnh Thần vội bám theo, đứng trước cửa nhìn Hạ Sơ nhét hết quần áo bơi, mũ bơi,
kính bơi vào túi, đột nhiên nói: “Đợi anh một lát, anh cũng đi.” Nói xong liền
quay vào phòng lấy đồ ngay.
Vừa nghe thấy nói vậy, Hạ Sơ liền xách túi đi ngay: “Đừng đi theo tôi, đừng nói
là quen tôi!”
Đến khi Hạ Sơ thay quần áo bơi xong xuôi và xuống bể bơi được một vòng, mới
nhìn thấy Cảnh Thần mặc chiếc quần bơi Adidas của anh ta, đứng ở đầu kia bể bơi
vẫy tay gọi cô. Hạ Sơ ngoái đầu lại, giả vờ không nghe thấy. Và thế là cô liền
nghe thấy Cảnh Thần gọi: “Hạ Sơ, Hạ Sơ, lại đây nhanh lên.”
Bể bơi rất kín, giọng Cảnh Thần vọng lại oang oang. Nghe thấy tiếng gọi, có
người đang bơi liền cau mày. Hạ Sơ đành phải bơi ra đó. Cảnh Thần đứng trên bờ,
vừa cười vừa khởi động tay chân.
“Anh gọi tôi làm gì? Không tự bơi được à!” Hạ Sơ hậm hực.
“Hê hê, em nói đúng đấy, anh không biết bơi.” Cảnh Thần cười bẽn lẽn.
“Vậy xin hỏi, lần trước anh đi Bắc Đới Hà làm gì!”
“Tắm nắng ngắm hotgirl thôi.”
Hạ Sơ bỏ kính bơi ra, ngẩng đầu nhìn kẻ đang đứng trên cao đó, vai rộng chân
dài, cơ bắp mạnh mẽ, lúc này đang nhìn cô, hào hứng khoe nước da gợi cảm đang
rất mốt hiện nay. Hạ Sơ đứng dưới nhìn lên, bộ phận quan trọng đập ngay vào
mắt, bấc giác mặt cô nóng bừng, tim đập thình thịch, cô vội cúi đầu xuống nói:
“Khoe xong rồi thì xuống bơi đi.”
“Ừ, em đứng ra chỗ khác đợi anh nhé.” Vừa nói Cảnh Thần vừa chạy ra cầu thang
xuống. Hạ Sơ khoanh tay trước ngực, nhìn anh ta rụt rè bước xuống với ánh mắt
khinh bỉ, khi cô phát hiện thấy nước ngập quá đùi Cảnh Thần, anh chàng chỉ biết
nhìn Hạ Sơ cười bẽn lẽn.
Hạ Sơ bước đến, nhìn anh chàng to xác mà không biết bơi đó, sầm mặt kéo anh ta
ra giữa bể.
“Anh không đi đâu, bên đó nước sâu lắm.” Cảnh Thần lắc đầu quầy quậy.
“Thôi đi, nước ở đây không nhấn chìm được anh đâu, mau lên!”
“Ờ!” Cảnh Thần đành phải để Hạ Sơ kéo về phía trước, đến khi nước ngập đến
ngực, nói thế nào cũng không chịu đi tiếp nữa.
Hạ Sơ gật đầu, cô đứng yên tại chỗ, định dạy anh chàng lặn trước.
“Thế thì ở đây vậy, hít thở sâu, nín thở, như tôi đây này, từ từ lặn xuống.”
Vừa nói, Hạ Sơ vừa làm mẫu một lần.
Đợi đến khi cô ngoi lên khỏi mặt nước, thì nhìn thấy Cảnh Thần trợn tròn mắt
với vẻ sợ hãi, xua tay liên hồi: “Anh không lặn đâu, anh sợ bị sặc nước lắm.”
Hạ Sơ bất lực, vừa an