
i như
là kỷ niệm cho con.”
An Hinh bước đến, vỗ vai cô với vẻ thông cảm. Hạ Sơ cúi đầu, vừa xấu hổ vừa ấm
ức.
Tối đến, Đào Đào xuống chơi, nhìn thấy Cảnh Thần đang ngồi trên sofa bốc từng
nắm câu kỷ tử ăn, liền tò mò hỏi: “Anh sao vậy? Cũng phải tẩm bổ hả, trời nóng
thế này không sự bị nóng trong người hay sao?”
Cảnh Thần sững người dừng tay lại, nhìn Đào Đào bằng ánh mắt thắc mắc: “Không
phải cái này giải nhiệt đó sao?”
“Giải nhiệt, hê! Ai bảo với anh vậy? Món này nóng đấy.” Đào Đào cười lắc đầu.
Trước ánh mắt trách móc, giận dữ của Cảnh Thần, Hạ Sơ cười đau cả bụng.
Giờ ăn cơm trưa, giám đốc Lý của công ty Săn đầu người lại đến tìm Vân Hạ Sơ,
anh ta hẹn gặp cô ở nhà hàng nằm đối diện với công ty Ân Y. Giám đốc Lý đi
thẳng vào vấn đề: “Vân Hạ Sơ à, không biết gần đây em có dự định mới gì hay
không. Phúc Trạch chuẩn bị thành lập một công ty con, dự định sẽ chuyên làm về
đồ trang sức dành cho giới trẻ. Anh tin rằng với bối cảnh và thực lực của họ,
chắc chắn sẽ tác động không nhỏ đến thị trường của Ân Y. Phía Phúc Trạch vẫn
chào đón sự đầu quân của em, nếu em chịu chuyển sang thì họ sẽ mời em làm phó
tổng giám đốc cho công ty con, không những trả cho em mức lương là năm trăm
nghìn tệ một năm, mà còn trả trước cho em năm trăm nghìn tệ một tiền thưởng
dành cho cán bộ xuất sắc khi em ký hợp đồng. Hơn nữa nếu em phải trả tiền cho
Ân Y vì chuyện phá hợp đồng, nhảy việc thì Phúc Trạch sẽ ra mặt giải quyết cho
em. Em nên thận trọng xem xét.”
Nghe thấy con số năm trăm nghìn tệ, Vân Hạ Sơ liền giật thột, đó chính là số
tiền phạt mà cô và Cảnh Thần đưa ra nếu ai phá hợp đồng. Hạ Sơ mỉm cười, thầm
nghĩ hiếm có người nào chịu khó đeo đuổi nhân sự như anh chàng giám đốc Lý này.
Cô chậm rãi xoay chiếc thìa sứ trong tay, nhìn cà phê trong cốc quay tròn thành
dòng xoáy thơm lừng, sau đó gõ nhẹ chiếc thìa lên thành cốc, cân nhắc câu chữ
hồi lâu rồi mới nói rất chân thành: “Giám đốc Lý, rất xin lỗi anh, lại bắt anh
phải đến mất công. Em nhớ là lần trước đã nói với anh rồi, không phải là vấn đề
lương bổng. Em sẽ không rời Ân Y vì An Hinh là bạn của em, cô ấy đã giúp em khi
em khó khăn nhất. Em và Ân Y luôn ở bên nhau, trừ phi An Hinh lên tiếng, còn
không em sẽ không bao giờ bỏ Ân Y đâu. Em nghĩ, em đã nói rất rõ ràng rồi, chính
vì thế mong anh đừng tiếp tục lãng phí thời gian vì em nữa!”
Cuối cùng, giám đốc Lý liền thở dài tỏ ý bỏ cuộc. Anh ta nói: “Vân Hạ Sơ, cá
nhân anh rất khâm phục sự coi trọng tình nghĩa của em, trên thương trường hiện
nay số người như em không phải là nhiều. Nếu em đã kiên quyết như vậy thì anh
chúc em công việc thuận lợi, tương lai sáng sủa.”
Giám đốc Lý ra về với vẻ tiếc nuối. Hạ Sơ đưa mắt nhìn theo anh ta. Buổi trưa,
vòi phun nước trên bãi cỏ ngoài cửa sổ nhà hàng được mở, dưới ánh mặt trời,
những tia nước như những chuỗi hạt pha lê lấp lánh.
Mùa hè năm đó, Hạ Sơ tốt nghiệp ngành thiết kế đồ trang sức ở một trường đại
học của Vũ Hán, ông ngoại nói trong điện thoại rằng: “Hạ Sơ, ông cũng đã tuổi
cao sức yếu rồi, không sống được bao lâu nữa. Cháu sống một mình ở xa ông không
yên tâm, cháu về Bắc Kinh xin việc, tiện thể ở gần ông luôn.”
Hạ Sơ đắn đo một thời gian khá dài, lúc đó cô vừa mới nhận được thông báo của
học viện, sẽ mời cô ở lại trường làm trợ giảng. Đối với cô, đó là cơ hội từ
trên trời rơi xuống. Cô không muốn từ chối, sau khi suy đi tính lại cô đã quyết
định sẽ ở lại trường vài năm làm công việc trợ giảng để tích lũy một số kinh
nghiệm, sau đó mới về Bắc Kinh làm. Tuy nhiên chính quyết định này đã khiến Hạ
Sơ thấy vô cùng hối hận mỗi khi nghĩ lại.
Ông ngoại bệnh nặng và mất, Hạ Sơ xin nghỉ việc, hớt hải quay về nhưng không
kịp gặp mặt ông lần cuối. Sau đó lại phải chứng kiến cảnh bác cả và cậu út
tranh giành nhau tài sản do ông đề lại. Bác gái gọi Hạ Sơ vào phòng của ông,
giấu tất cả mọi người, lấy chìa khóa mở tủ sách của ông và mang ra một chiếc
hộp, đưa cho Hạ Sơ: “Hạ Sơ, cái này là trước lúc lâm chung, ông ngoại dặn bác
phải giao tận tay cho cháu. Cháu giữ cẩn thận, đừng để bác trai và cậu cháu
nhìn thấy.”
Hạ Sơ nhận ra chiếc hộp làm bằng gỗ Hồng đó, bên trong đựng một bộ trang sức
bằng vàng dát ngọc, là của hồi môn của mẹ năm xưa. Hồi nhỏ, ông ngoại đã từng
cho Hạ Sơ xem, ông nói: “Hạ Sơ à, đây là của hồi môn mà bà ngoại mua cho mẹ
cháu, tên bộ đồ trang sức này là Kim ngọc lương duyên, đến khi cháu lấy chồng,
ông sẽ đeo cho cháu.”
Đón lấy hộp đồ trang sức từ tay bác gái, Hạ Sơ ôm trong lòng mà nước mắt như
mưa. Cô nhớ khi ông nói những câu đó, ông cười híp hết cả mắt, dường như đã
nhìn thấy cảnh Hạ Sơ đi lấy chồng.
Bà mợ đang gội đầu trong sân, liếc thấy Hạ Sơ từ phòng chính đi ra, liền bê
chậu nước lên hắt xuống rãnh nước bên cạnh. Hạ Sơ không kịp tránh, ướt hết
người. Cô còn chưa kịp nổi cáu, mợ đã nhanh miệng thanh minh: “Ấy, Hạ Sơ, sao
cháu lại đứng ở đó. Mợ không nhìn thấy nên ướt hết rồi hả?”
Bác gái bước đến kéo Hạ Sơ đang giận tím mặt ra, sầm mặt trách mợ: “Mợ có mắt
mà nhìn kiểu gì vậy, người to lù lù như th