
ủi anh ta, vừa làm mẫu một lần nữa để cho anh ta hiểu đây
là môn thể thao khá an toàn, nhưng nói thế nào Cảnh Thần cũng không chịu dìm
đầu xuống nước. Hạ Sơ bực quá, liền ấn đầu hắn ta xuống nước, Cảnh Thần vội đưa
tay ôm chặt eo cô, kẹp chặt tay cô ở sau lưng. Hạ Sơ bị kẹp chặt trong lòng
không nhúc nhích được, rồi cô phát hiện ra hắn và cô đang nép sát vào nhau.
Chân hắn quấn lấy cô, da chạm vào nhau, rất trơn, xúc cảm dâng cao. Cảnh Thần
đưa tay vuốt phần da lưng lộ ngoài áo tắm của cô, ghé sát vào tai cô nói nhỏ:
“Hạ Sơ, da em mịn quá.”
Hạ Sơ cảm thấy sởn hết cả gai ốc, cô cố gắng giãy giụa ngửa cổ ra phía sau hòng
thoát khỏi sự kìm kẹp của Cảnh Thần: “Buông tôi ra.”
“Không buông, sờ thích lắm.” Vừa nói, Cảnh Thần vừa cúi người xuống, dụi môi
vào cổ cô.
Hạ Sơ nghiêm giọng quát: “Tôi cảnh cáo anh, mau buông tôi ra!”
“Không buông, anh sợ chết đuối.”
Hạ Sơ không nói gì, thấy giãy giụa không ăn thua, cô bèn cúi đầu tránh đôi môi
của hắn ta, thay bằng nét mặt dịu dàng: “Anh không buông tôi ra thì tôi dạy anh
kiểu gì. Anh không thích lặn thì ta học cách đạp chân trước vậy.”
“Ờ, thôi được.” Cảnh Thần nghĩ một lát rồi buông Hạ Sơ ra.
Hạ Sơ liền cúi thấp người xuống, lặn ngay xuống nước. Túm chân Cảnh Thần, kéo
mạnh, cộng với lực đẩy của nước, Cảnh Thần mất thăng bằng, ngã “tùm” xuống
nước. Hạ Sơ sung sướng nghĩ, đồ không biết thế nào là xấu hổ, cho chết chìm đi!
Tuy nhiên, Cảnh Thần loạng choạng một lát là đứng vững được, làm mặt hề với Hạ
Sơ dưới nước.
Sợ quá, Hạ Sơ hiểu ra ngay vấn đề, bực mình, lại bị lừa nữa rồi! Cô vội quay
đầu, đạp nước thật mạnh và bơi đi. Nhưng bơi được chưa đầy năm mét, đã bị kẻ
đứng sau đuổi kịp. Tiện đà anh ta liền ôm chặt eo cô, ghé sát người, đỡ lấy gáy
cô, không nói năng gì mà hôn ngay xuống. Hạ Sơ sững người, thấy ánh mắt kẻ đó
lộ rõ ý cười.
Cơ thể anh ta quấn chặt lấy cô như cá bơi dưới nước, đôi môi siết chặt không
chịu buông cô ra. Không khí trong phổi Hạ Sơ đã bị rút sạch, bên tai chỉ nghe
thấy tiếng ong ong. Cô vừa đẩy vừa đạp, lấy hết sức bình sinh đẩy Cảnh Thần ra
rồi ngoi lên mặt nước, đưa tay đỡ ngực thở hổn hển.
Kẻ gây sự đứng cách cô ba mét cũng thò đầu lên, cười ranh mãnh nhìn Hạ Sơ mặt
đang đỏ bừng vì ngạt.
Hạ Sơ lườm hắn ta một cái, bơi vào bờ, leo lên cầu thang rời khỏi bể bơi.
Đến khi tắm rửa, mặc quần áo xong xuôi vội vã đi ra, Hạ Sơ phát hiện thấy Cảnh
Thần đã ngồi trên sofa trước cửa ra vào đợi cô. Hạ Sơ vênh mặt đi thẳng ra cửa,
coi như anh ta không tồn tại.
Cảnh Thần lại rất tự giác, bật dậy đuổi theo, khoác tay lên vai cô.
Hạ Sơ rụt ngay vai lại, Cảnh Thần bị hụt, tay trượt xuống lưng, dừng ngay bên
eo Hạ Sơ, miệng cười cười, mắt nhìn ra phía trước.
“Anh làm gì vậy, bỏ tay ra ngay.”
“Nếu em tiếp tục chấp nhận làm vợ anh thì cá nhân anh cho rằng bọn mình nên tận
hưởng cuộc sống vợ chồng. Vừa nói, Cảnh Thần vừa đưa tay đặt lên hàng lông mày
của Hạ Sơ, dịu dàng vuốt nhẹ hàng lông mày đang cau có của cô.
Nghĩ thế nào, Hạ Sơ lại gạt nhẹ tay hắn ra, bình thản nói: “Tôi nghĩ nếu chiếu
theo hợp đồng, giữa chúng ta không có cái gọi là cuộc sống vợ chồng chứ nhỉ.
Anh làm như thế này có phải là muốn ép tôi chủ động phá hợp đồng để kiếm năm
trăm nghìn tệ đúng không?” Vừa nói, Hạ Sơ vừa cười khẽ: “Tôi đề nghị anh không
phải mất công như vậy đâu, nếu anh tiếp tục có ý đồ xấu thì tôi sẽ cho người
lắp máy quay ở phòng 706 đấy. Anh đừng quên là điều khoản thứ ba trong hợp đồng
có nói rằng sự kết hợp giữa hai bên là hữu danh vô thực, chính vì thế cả hai
đều không được phép yêu cầu đối phương thực hiện nghĩa vụ của vợ (chồng). Tôi
nghĩ chắc anh cũng không muốn bị quay chứng cứ chứng minh anh đang phá hợp đồng
đúng không, đến lúc đó không biết ai sẽ là người phải trả năm trăm nghìn tệ
đâu!”
Nghe xong những điều Hạ Sơ nói, Cảnh Thần sững người ra một lát, đưa tay lên vỗ
đầu mình, sau đó lại vui vẻ đưa tay ra đòi bắt tay Hạ Sơ: “Hạ Sơ, hợp tác vui
vẻ nhé!”
Hạ Sơ không hất tay hắn ta ra, quay người đi và khẽ nhếch môi lên.
Sau lưng, Cảnh Thần huýt sáo rất hào hứng.
Đột nhiên Phúc Trạch lại xuất đầu lộ diện tổ chức một bữa tiệc, mời một số công
ty đồ trang sức tốp hai, tốp ba tham gia. Với tư cách là một công ty có tiếng
trong lĩnh vực đồ trang sức thời thượng dành cho giới trẻ vài năm gần đây, Ân Y
được đứng ở vị trí đầu tiên trong danh sách các đơn vị được mời.
Nhớ lại những điều mà giám đốc Lý của công ty Săn đầu người tiết lộ về việc
Phúc Trạch chuẩn bị thành lập công ty con, phát triển thị trường đồ trang sức
dành cho giới trẻ hạng vừa và thấp, Hạ Sơ vội báo cáo cho An Hinh biết thông
tin này. An Hinh cầm giấy mời của Phúc Trạch, lật xem một hồi lâu mới nói: “Xem
ra, bộ sản phẩm Duyên thạch anh lãng mạn mà Phúc Trạch đưa ra lần trước là sản
phẩm thăm dò thị trường. Họ bán khá ồn sản phẩm này nên sẽ tấn công vào thị
trường mà chúng ta đang hướng tới. Tuy nhiên, hiện tại mình cũng không hiểu họ
bày ra bữa tiệc Hồng Môn này là để làm gì?
Hạ Sơ gật đầu nói: “Cho dù thế nào bọn mình cũng vẫn giữ vững phong các