
ẳng đến thế, nghĩ đến đây trong lòng Cố Hứa Ảo thấy nhẹ nhõm hơn rất
nhiều.
Truyện được đăng tại ๖ۣۜdîễn⊹đàη⊹๖ۣۜlê⊹๖ۣۜqµý⊹đôn.
Các khâu trong hôn lễ đều là kết quả bàn bạc của hai mẹ con bà Bùi và Cố
Hứa Ảo là người quyết định sau cùng, từ việc lớn như chọn khách sạn đến
việc nhỏ như màu hoa trong thiếp mời, những việc cần làm rất nhiều, giữa chừng những lúc thấy hoa cả mắt, Cố Hứa Ảo chỉ gật đầu cho xong việc
chứ không đưa ra được nhiều ý kiến. Bùi Trung Khải thấy thế, ngoài thở
dài ra thì không bảo cô nữa mà tự mình sắp xếp mọi việc, còn Cố Hứa Ảo
thì rất mừng vì không phải lo những việc đó nữa.
Một lần đi đặt
áo lót của Cố Hứa Ảo, theo phong tục phải chọn màu đỏ, nhưng cô chọn đi
chọn lại vẫn thấy màu hồng đẹp hơn. Lúc đầu Bùi Trung Khải còn khuyên
ngon ngọt, nào là hai người kết hôn đầu, không thể dùng màu hồng được,
đó là màu dùng cho lần kết hôn thứ hai. Cố Hứa Ảo thấy rất buồn cười,
cái gì mà là cưới lần đầu với cưới lần thứ hai, không ngờ một người từng du học nước ngoài, ngày thường xử lý mọi việc đều không mấy phép tắc
như anh thế mà lại có tư tưởng thủ cựu đến thế, nên cô cứ kiên quyết
chọn màu hồng, nói rằng cô không chú ý đến điều đó. Không ngờ câu nói
này đã châm ngòi cho cơn nổi giận của Bùi Trung Khải.
Bùi Trung
Khải - chú rể tiêu chuẩn, kéo Cố Hứa Ảo - cô dâu tiêu chuẩn vào một góc
của siêu thị rồi mắng cô một hồi và ép bằng được phải mua chiếc áo lót
màu đỏ. Cố Hứa Ảo cảm thấy anh đã nghiêm trọng hóa vấn đề, nhưng nghĩ
đến chuyện kết hôn lần đầu có thể sẽ khiến anh mắc chứng lo lắng thái
quá nên đành chấp nhận, nhưng trong lòng thì thề rằng sau đám cưới sẽ
không bao giờ mặc chiếc áo ấy thêm một lần nữa. Cố Hứa Ảo không hiểu nổi sự yếu đuối trong tâm lý ấy của Bùi Trung Khải, từ trước đến nay chỉ
nghe thấy nói cô dâu mắc chứng sợ hãi, thì ra đàn ông cũng như vậy.
Theo phong tục, trước đám cưới một ngày, cô dâu và chú rể không được gặp mặt nhau, thế mà mười một giờ đêm hôm qua cô vẫn còn “được” Bùi Trung Khải
rủ ra hóng gió. Cố Hứa Ảo thấy buồn cười, đây đâu phải là lý do, nhưng
cô không thể nào từ chối được trước những lời biện giải của Bùi Trung
Khải, cuối cùng anh nói, dù sao thì em cũng không ngủ được, anh cũng
không ngủ được, chi bằng chúng ta ra ngoài ngắm sao, ở ngoại ô có một
chỗ có thể nhìn thấy sao Ngưu Lang và Chức Nữ, chúng ta tới đó cầu hạnh
phúc thì rất tuyệt. Trong lòng Cố Hứa Ảo cũng thấy rất ngọt ngào, cô
nghĩ cùng người mình yêu cầu hạnh phúc trong đêm trước hôn nhân đúng là
điều ai cũng mong ước nhất.
Những ngôi sao trên màn trời đêm nhấp nháy như những viên kim cương. Nhớ đến chuyện cách đây rất lâu họ cũng
đã từng nhìn thấy bầu trời sao như vậy trong xe, tâm trạng lúc đó hoàn
toàn khác xa bây giờ. Nằm gối đầu trên cánh tay của người đàn ông mình
yêu ngắm sao trên trời có lẽ là một việc lãng mạn mà không phải cô dâu
nào cũng được trải qua.
Bùi Trung Khải vươn người, giơ tay nhìn đồng hồ, đã một rưỡi sáng, bèn vỗ khẽ vào má Cố Hứa Ảo, “Chúng ta phải về thôi”.
“Ngắm một hồi lâu mà anh cũng không chỉ cho em ngôi sao nào là Chức Nữ, ngôi
sao nào là Ngưu Lang”. Cố Hứa Ảo xoa cái cổ mỏi nhừ.
“Nhiều sao
như vậy, khẳng định sẽ có một ngôi như vậy, dù sao thì xung quanh cũng
chẳng có người, những điều mà chúng ta cầu ước, thần phật đều nghe thấy
hết”. Cầu ước chẳng qua chỉ là lý do để anh rủ Cố Hứa Ảo đi, thế mà cô
gái này vẫn cứ dễ bị lừa như vậy và bướng bỉnh đến phát sợ, suốt cả buổi tối vẫn cứ nhớ đến Ngưu Lang Chức Nữ.
“Bùi Trung Khải, anh quá đáng thật đấy. Nếu đêm tân hôn mà muốn quỳ bàn giặt thì em sẵn sàng để anh lừa em”.
Truyện được đăng tại ๖ۣۜdîễn⊹đàη⊹๖ۣۜlê⊹๖ۣۜqµý⊹đôn.
Cuối cùng tìm thử thì được hai ngôi sao sáng Thiên Ưng và Thiên Cầm. Bùi
Trung Khải thực sự thán phục sự phát triển của khoa học hiện đại, dùng
điện thoại lên mạng là lập tức định vị được ngay, trên đời này cái khó
không phải là biết hay không biết, mà là không biết cách.
Sáng
sớm, thợ trang điểm nói mắt của Cố Hứa Ảo hơi sưng. Hơn hai giờ mới về,
năm giờ đã phải dậy, cô chỉ được ngủ chưa đầy ba tiếng thì làm sao tinh
thần tốt cho được. May mà thợ trang điểm là người giỏi chuyên môn, sau
khi xóa vết sưng, tìm cách giấu khiếm khuyết, một cô dâu xinh đẹp xuất
hiện khiến cho mọi người trầm trồ như thường.
Trong lúc Cố Hứa Ảo ngồi ngây người, thì cánh cửa phòng bỗng nhiên bị bật mở, Bùi Trung
Khải mặc một bộ comple có đường kẻ xộc vào, bất chấp ánh mắt kinh ngạc
của mọi người, bước thẳng đến bên Cố Hứa Ảo.
"Thời gian diễn ra lễ cưới sẽ lâu đấy, em ăn chút gì trước đi, anh sợ mọi người sẽ chúc rượu em".
Người trợ lý của thợ trang điểm không nén nổi cười thành tiếng, cô đi ra đi
vào trong lúc trang điểm và phát hiện ra Bùi Trung Khải đi đi lại lại ở
bên ngoài mấy lần, xem ra cuối cùng anh đã không nén được.
Cố Hứa Ảo khẽ đẩy Bùi Trung Khải một cái, “Em biết rồi, vừa rồi Mẫn Chi đã đưa sô cô la cho em. Anh mau ra đi, trong này toàn là con gái, không tiện
chút nào”.
Thấy Cố Hứa Ảo không chịu nghe theo, anh định véo mũi
cô để trừng phạt, nhưng