
vẻ không ổn lắm, e mọi người lại nghĩ khác. Kiều Duy
Thành cũng chỉ vì quan tâm đến một người đồng hương ít tuổi, cô nhất
định không thể mang phiền phức đến cho ông. Chuyện đó với một dân thường như cô thì chẳng có gì, nhưng đối với một quan chức chính quyền thì có
khi sẽ là đòn trí mạng. Điều này thì cô hiểu. Vì thế, lời cảm ơn có lẽ
đành để lại trong lòng mà thôi.
Bùi Trung Khải quan sát vẻ mặt
thoắt vui thoắt buồn của Cố Hứa Ảo, trong lòng thấy nghi vấn. Phó chủ
tịch tỉnh Kiều Duy Thành có cần thiết phải quan tâm đến một người đồng
hương như thế không? Nhờ con gái chuyển lời hỏi thăm đã là một việc hiếm thấy rồi, hơn nữa lại còn gửi hoa qua đường bưu điện, không lẽ, không
lẽ…
Càng suy đoán Bùi Trung Khải càng thấy không có khả năng, một cán bộ cấp tỉnh vượt trăm sông ngàn núi theo đuổi một cô gái thì quá
trắng trợn. Vậy thì còn có lý do gì, vì sự hợp tác của FEX với thành phố xe hơi? Cố Hứa Ảo có là nhân vật gì đâu, chẳng qua chỉ là thư ký của
chủ tịch hội đồng quản trị, quan hệ với ông Howard tuy tốt đẹp nhưng
không đến mức không phân biệt được công tư. Hơn nữa, anh cũng tham gia
cuộc đàm phán giữa hai bên, thành phố xe hơi cũng rất nổi tiếng, đương
nhiên FEX phải hết lòng hết sức vì sự hợp tác giữa hai bên, không hề
thấy điểm nào là cần thiết có sự thông đồng. Mặc dù phủ định tất cả
những ý nghĩ ấy, nhưng những nghi ngại vẫn không thể xua tan.
Cố
Hứa Ảo thấy Bùi Trung Khải hết thu dọn cái này lại đến cái khác mà không nói câu nào, không hỏi câu nào, hoàn toàn khác với phong cách vốn có
của anh. Miệng lưỡi cay độc của Bùi Trung Khải chẳng phải luôn dồn người đến đường cùng đó sao?
"Anh nghĩ sao?".
“Cái gì mà nghĩ
sao”. Nhìn thấy Cố Hứa Ảo dẩu môi về phía bó hoa, tuy trong lòng đã hiểu nhưng anh vẫn cố nói sang chuyện khác, “Có thể làm cho vợ vui thì tất
nhiên anh chẳng có gì để nói”.
Truyện được đăng tại ๖ۣۜdiễn-đàn-๖ۣۜlê-quý-đôn.
“Ai là vợ anh, em vẫn chưa nhận lời lấy anh”. Con người này càng ngày lại
càng ngông nghênh, khi anh gọi điện thoại, cô nghe thấy rõ anh nói với
người khác là đang ở bệnh viện chăm vợ, tuy trong lòng thấy rất ngọt
ngào nhưng hình như giai đoạn quá độ này hơi nhanh thì phải.
"Cha mẹ cũng đã gặp mặt rồi, định chạy làng hả?".
Cố Hứa Ảo biết không thể tranh cãi với Bùi Trung Khải được, bèn nhắm mắt
lại không thèm để ý đến anh nữa. Sự việc đến quá bất ngờ, còn nhanh hơn
suy nghĩ của cô. Tất cả dường như được đẩy nhanh chỉ sau một đêm, như
được người ta bí mật lên kế hoạch sẵn. Chiếc đệm giường lún xuống, hơi
thở đàn ông nồng nàn bên tai, cô đưa tay ra đẩy thì lại bị giữ lấy.
“Phu nhân, làm ơn đi, cho anh nghỉ một lát, suốt một ngày chân không chạm
đất, bận tối mắt tối mũi, dù là thằng ngốc sai vặt thì cũng phải cho
nghỉ một chút”. Nói rồi tay anh ôm lấy cô một cách tự nhiên, “Chà chà,
eo này gầy đi nhiều rối đấy, mang về nuôi chắc sẽ tốn không ít lương
thực đâu”.
Cố Hứa Ảo phì cười, “Này, này, anh nuôi lợn đấy à? Bảo anh về thì anh không chịu mà cứ ở lại đây, mệt thì lại đổ lên đầu em”.
“Anh không đến thì mẹ anh sẽ đến, mà em lại không quen. Anh cũng chỉ vì nghĩ cho em thôi. Bên cạnh lúc nào cũng có một người để mà mắng để mà làm
nũng, như thế chẳng phải sẽ nhanh khỏe hơn sao?”. Bùi Trung Khải vươn
người, túm lấy bàn tay cử động của Cố Hứa Ảo, “Ngoan nào, đừng có động
đậy, anh ngủ năm phút thôi”.
Dường như không cần tới năm phút, không còn nghe thấy động tĩnh nữa, mà chỉ còn thấy hơi thở đều đều, quả nhiên là mệt rồi thật.
Tay trái vẫn phải cố định, còn tay phải thì bị nắm chặt trong bàn tay to
lớn hơi ướt mồ hôi. Cố Hứa Ảo nghiêng đầu lại gần nhìn người đàn ông mệt mỏi đang ngủ bên cạnh, khuôn mặt bị gối dồn thành những nếp nhăn nho
nhỏ, caravat cũng lệch sang một bên. Nhưng điệu bộ ấy khiến cô có cảm
giác gần gũi và đáng yêu hơn. Anh lúc này cũng giống một người đàn ông
bình thường, cũng mệt mỏi, cũng buồn rầu, cũng sợ hãi, không phải là kẻ
cướp và cũng không phải là anh hùng. Không thể quên tâm trạng bi quan
khi ở trong con ngõ đêm hôm ấy, khi mùi máu tanh xộc vào mũi, điều lo sợ nhất trong lòng cô lúc đó không phải là mất đi cuộc sống, mà là lo sợ
không được nhìn thấy vẻ tiếc nuối và đau khổ của Bùi Trung Khải. Giây
phút đó, cô thực sự mong muốn được ở bên anh mãi mãi.
Thì ra, con người ai cũng có lòng tham, đã từng được nếm trải ấm áp thì sẽ sợ lạnh
lẽo, từng nếm hạnh phúc thì sẽ không muốn từ bỏ, đang ở thiên đường thì
sẽ thấy coi thường địa ngục.
Cố Hứa Ảo nghiêng mặt hôn lên trán
Bùi Trung Khải, thầm nói: “Anh có biết không, bây giờ em đang rất thèm
được anh ôm”. Dường như nghe được những lời ấy, cánh tay anh siết chặt
vòng eo thon nhỏ của cô. Cố Hứa Ảo mỉm cười, đúng là một người xử lý
việc gì cũng nhanh nhẹn, ngủ mà cũng rất tinh.
Mễ Tĩnh Văn nhìn lướt qua giấy biên nhận mà Mễ Đại Dũng đập xuống bàn, rồi ngẩng đầu lên nói
như không có chuyện gì: “Sao nào? Con cứ tưởng là có chuyện gì, chẳng
qua cũng chỉ là chút tiền trả công cho người khác”.
Mễ Đại Dũng
nheo mắt, “Con đừng có tưởng cho con cái chức giám đ