Insane
Hứa Cho Em Một Đời Ấm Áp

Hứa Cho Em Một Đời Ấm Áp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323835

Bình chọn: 9.5.00/10/383 lượt.

tay bôm bốp, “Một màn khổ nhục kế tuyệt hay!

Chủ tịch Mễ, đáng tiếc là Tiểu Mễ vẫn chưa hiểu được khổ tâm của ông. Cô ấy không muốn đi và tôi cũng không muốn để cô ấy đi, ai làm việc gì sai thì đều phải chịu trách nhiệm”.

“Vậy, anh muốn gì?”. Mễ Đại Dũng truy vấn, kéo vội Mễ Tĩnh Văn ra phía sau lưng. Ông ta cũng đã biết đến sự dữ dằn của Bùi Trung Khải.

“Mễ Thị của ông móc tiền ra cho

hai kẻ lưu manh, sai khiến chúng làm hại người của tôi. Ông nói xem, món nợ này phải tính thế nào?”. Bùi Trung Khải giọng đầy đe dọa.

“Cố Hứa Ảo bị thương thì có liên quan gì đến Mễ Thị, anh đừng có ngậm máu

phun người”. Mễ Tĩnh Văn lên tiếng, cố làm ra vẻ cứng cỏi. Chuyện xong

cô ta đã đưa cho hai kẻ kia một khoản tiền và bảo chúng tránh đi một

thời gian, tất cả đều đã thỏa thuận rõ ràng rồi.

“Cô đưa cho

chúng tổng cộng một trăm ngàn đồng, lúc trước năm mươi ngàn, xong việc

năm mươi ngàn. Không lẽ cô phải để tôi ghi lại khoản này cho cô à? Cô

phải lấy làm may mắn vì đã không hạ độc thủ, nếu không thì không phải là tôi đến đây để thương lượng với bố con các người nữa đâu!”. Bùi Trung

Khải đột nhiên đập mạnh tay xuống bàn.

Mễ Đại Dũng và Mễ Tĩnh Văn đều giật nẩy người sợ hãi. Mễ Đại Dũng có lẽ đã hiểu ra chuyện gì, con

gái ông ta quả nhiên đã gây ra họa vì chữ “tình”, vì tình cảm với gã

trai khốn nạn không hề thích nó.

“Tổng giám đốc Bùi, con gái tôi

ngu dốt đã làm tổn hại đến người của anh, không biết có nghiêm trọng

không? Để tôi đi chuẩn bị ít đồ tới thăm, tiền thuốc men tôi xin hoàn

toàn chịu trách nhiệm, mong anh bỏ quá cho lỗi dạy con không nghiêm của

tôi”.

“Không cần ông phải đến thăm và cũng không cần ông phải bỏ tiền. Chỉ cần ông nói cho tôi biết chuyện này nên làm thế nào?”.

Mễ Đại Dũng cuống lên, “Anh không thể buộc con gái tôi cũng phải bị

thương, anh là một người hiểu pháp luật, chắc sẽ không làm những việc

phạm pháp đúng không?”.

“Từ trước tới nay tôi luôn tin có nợ thì phải trả, nợ cái gì trả cái ấy!”.

“Bùi Trung Khải, anh quá đáng rồi đấy, không lẽ anh không sợ pháp luật?”.

“Pháp luật có giải quyết việc người ta trượt chân ngã xuống nước, có xử lý

việc người gặp tai nạn giao thông không? Chuyện này tôi không biết, tôi

chỉ biết luật pháp sẽ xử lý việc lậu thuế, trốn thuế, sẽ xử lý sự cố do

thi công, sẽ xử lý tội hối lộ tham ô”. Nhìn thấy Mễ Đại Dũng từ chỗ xấu

hổ đến giận dữ, Bùi Trung Khải mới chậm rãi nói tiếp, “Những chuyện mà

pháp luật xử lý ông không thể đề phòng được, con gái ông cũng không thể

đề phòng được, tôi cũng không thể đề phòng được. Vì thế, tôi nghĩ ra một cách vẹn cả đôi đường, không biết chủ tịch Mễ có muốn nghe không?”.

“Anh nói đi”. Mễ Đại Dũng biết những việc mờ ám của mình đều nằm trong tay của Bùi Trung Khải, nên cơn giận dữ lập tức biến mất.

“Chuyện này, tôi sợ chẳng may xảy ra, ông cũng sợ chẳng may xảy ra, để chúng ta có thể sống hòa bình yên ổn, tôi nghĩ người này tốt nhất không nên ở ở

đây. Chẳng phải cô Mễ chưa học hết đại học là gì, tiếp tục học cho xong

đi”.

“Bùi

Trung Khải, đồ tiện nữ đó có gì tốt đẹp? Mễ Tĩnh Văn này…” Một cái tát

của Mễ Đại Dũng giáng xuống cắt ngang lời Mễ Tĩnh Văn.

Ánh mắt

của Bùi Trung Khải tối sầm, lạnh lùng và dữ dằn, “Cô Mễ hãy chú ý đến

lời nói, đê tiện hay không không đến lần cô nói! Chủ tịch Mễ, trông nôm

con gái cho cẩn thận! Đừng có để vì việc nhỏ này mà hủy hoại việc lớn,

tôi biết Mễ Thị muốn cơ nghiệp được lâu bền”. Nói rồi anh đứng dậy nhặt

những tấm ảnh trên bàn, từ từ bước tới trước mặt hai cha con nhà họ Mễ,

mắt nhìn vào Mễ Tĩnh Văn, “Tên hút thuốc này chắc hẳn cô phải biết, nó

không nghe lời cô trốn đi nơi khác mà vẫn ở lại Bắc Kinh. Tôi cho cô

biết thêm một việc, mấy hôm trước hắn đánh nhau với người khác bị mất

hai ngón tay phải vì tội động vào thứ mà hắn không nên động vào”.

Mễ Tĩnh Văn run bần bật, cô đã đoán đúng, khi trả nốt tiền Hắc Bì cười

nhăn nhở nói, cô gái ấy rất xinh đẹp, không được động vào cũng thấy

tiếc, sau này có những việc tương tự thì đừng quên hắn.

Bùi Trung Khải ném tập ảnh xuống dưới đất, sửa lại quần áo, “Hôm nay nói đến đây

thôi, tôi thấy chủ tịch Mễ có đủ khả năng làm được việc mà chúng ta nói

tới, học nhiều chỉ có tốt thôi”.

Cánh cửa được đóng lại, bên

trong chỉ còn một đống bề bộn và vẻ mặt bàng hoàng của Mễ Đại Dũng và Mễ Tĩnh Văn. Đột nhiên Mễ Đại Dũng nổi giận: “Bây giờ mày hãy thu xếp ngay đồ đạc và nhanh chóng biến ra nước ngoài cho tao!”.

“Con không đi, dựa vào đâu mà anh ta muốn con đi là con phải đi, con không đi!”.

“Nếu mày không gây ra tai họa thì làm sao mà lại phải đi?”.

“Cha sợ Bùi Trung Khải à? Chẳng qua cũng chỉ bẻ hai ngón tay của Hắc Bì. Con không tin là anh ta còn dám làm gì ghê gớm hơn. Con vẫn sẽ làm cho con

tiện nữ ấy sống không bằng chết, nếu bị dồn đến đường cùng, con cũng sẽ

không để cho anh ta được yên lành!”.

Mễ Đại Dũng không thèm để ý

đến Mễ Tĩnh Văn mà lúc này đã gần như phát cuồng, gọi thuộc hạ vào sai

bảo: “Đưa cô chủ về nhà, nếu không có lệnh của ta thì không được cho ra

khỏi cửa!”. Cố Hứa Ảo chớp chớp mắt, cô không