
ó.”
Oa ——
Khi đến sân bay, tôi tổn thương nguyên khí, ngã ngồi
lên ghế. Tôi thề với trời, sau này không bao giờ đấu võ mồm với cậu ta nữa. Hàm
răng người này là dao đã mài, cắn người rất chuẩn.
Hết đoàn người này đến đoàn người khác từ sân bay đi
ra, trong biển người cuối cùng tôi cũng thấy một bóng người cao lớn.
Tôi đi lên, vươn ngón tay trỏ chọc chọc vào bụng cậu
ta như chọc ET tỏ vẻ chào hỏi. Thiện Thiện cười như Phật Di Lặc.
*
ET: người ngoài hành tinh
Tôi định trả lại gấp bội những uất ức lấy từ Phương Dư
Khả sang cho Thiện Thiện: “Thiện Thiện, sau này cậu không cần dùng bàn ăn nữa
đâu, cứ để đồ ăn lên bụng là được. Đây quả thực là một cái bụng đa năng nhé.”
Thiện Thiện không những không giận mà còn đùa: “Như
vậy lúc ăn tớ có làm rơi cái gì cũng không rơi ra đất, cứ nhặt từ bụng lên là
ăn tiếp được rồi.”
Tôi cười ha ha: “Thiện Thiện, làm tốt lắm, lãng phí là
không tốt, sau này cậu nhất định sẽ là một đại phú ông. Em gái nhỏ này phải dựa
vào đại gia rồi.”
Phương Dư Khả ở bên cạnh vỗ vai Thiện Thiện: “Đại phú
ông, chúng ta đi thôi.”
Tôi nghĩ duyên phận thật sự là một thứ kỳ diệu. Thiện
Thiện là hàng xóm cũ của tôi, Phương Dư Khả lại là hàng xóm hiện tại của Thiện
Thiện, mà tôi và Phương Dư Khả cũng quen biết nhờ Thiện Thiện. Tiểu Tây và Như
Đình là hàng xóm cũ của Phương Dư Khả, Tiểu Tây là nỗi đau của tôi, Như Đình
lại vì Phương Dư Khả mà thủ thân như ngọc. Ai nói thế giới rất rộng lớn, đi dạo
loanh quanh cuối cùng cũng chỉ có vài người như vậy?
Buổi tối, chúng tôi mời cơm Thiện Thiện ở Hải Đế.
Nửa tiếng trước, Thiện Thiện gần như không nói câu nào
với chúng tôi, chỉ cắm cúi ăn, kiểu như cậu ta sợ ăn chậm một chút thì người ta
sẽ dọn bàn đi mất vậy. Tôi phải nhắc Thiện Thiện rằng chúng ta không phải là
đang ăn tiệc đứng, đừng có lo vấn đề đấy.
Phương Dư Khả cười: “Thiện Thiện, ở trung học cậu đâu
có ăn nhiều như vậy, vì sao mới ra nước ngoài đã mang thêm mấy cái dạ dày về
rồi?”
Thiện Thiện ôm cái bụng tròn xoe, dựa lưng vào ghế, liếc
mắt nhìn tôi: “Lâm Lâm, mấy tháng không gặp, sao lại gầy như vậy? Có bí quyết
gì phải chia xẻ với tớ mới đúng.”
Tôi ôm mặt vui vẻ. Câu vỗ mông ngựa này thật sự làm
gái già này mở cờ trong bùng đấy nha.
Ngay sau đó, Phương Dư Khả nói: “Lạc đà gầy còn to hơn
ngựa. Khung xương to sẵn rồi, muốn gầy cũng chả gầy được.”
Tôi chán nản: “Sao cậu biết khung xương tôi to? Câu
hát “Cốt cách thanh tú không tầm thường”, chính là nói tôi đấy.”
Phương Dư Khả chậm rãi bỏ thêm rau vào nổi lẩu: “Cô
quên tôi là huấn luyện viên thể dục của cô rồi. Chỗ nào gầy, chỗ nào béo tôi
còn biết rõ hơn cô.”
Tôi ú ớ không nói nên lời.
Thiện Thiện lại nhét thịt vào miệng: “Các cậu đừng chỉ
thấy tớ béo, thật ra trái tim tớ rất nhỏ. Tớ đã ngửi thấy mùi JQ giữa hai
người. Lừa dối anh em là không chính nghĩa nha.”
**
JQ: Gian tình
Tôi cầm đùa gõ gõ bát của Phương Dư Khả: “Cậu còn
không mau giới thiệu người trong lòng của cậu cho cậu ấy, nếu không tôi lại
thêm mệt nữa.”
Phương Dư Khả vừa cười ngây ngô vừa nói: “Không cần
giới thiệu nữa, quá quen rồi.”
Thiện Thiện tiếp tục nói: “Dư Khả là người rất tốt,
bao nhiêu cô gái quỳ dưới gấu quần Jean của cậu ta đấy. Lâm Lâm, cậu có giữ nổi
không?”
Tôi cười: “Giữ được, giữ được. Người ta quỳ gối dưới
quần jean của cậu ta, tôi quỳ gối dưới quần bơi của cậu ta. Ai dũng mãnh hơn ai
nào…”
Thiện Thiện uống một hớp bia: “Sao nghe cậu nói chuyện
lại như lưu mạnh vậy nhỉ…”
“Cậu ít sỉ nhục tớ đi, ai giống lưu manh? Ai nói lưu
manh cùng cấp với tớ, tớ phải là mẹ của lưu manh mới đúng.”
“Ha ha, Lâm Lâm, nói chuyện với cậu thật thú vị, hoàn
toàn không cần lo lắng đến thân phận, tín ngưỡng, tôn giáo.”
“Đó là chủ trương của tớ, cả trai lẫn gái, thế giới là
một.”
Chúng tôi cứ đông một câu tây một câu như vậy, tôi và
Thiện Thiện trò chuyện rất vui, cuối cùng có chút quá chén.
Thiện Thiện chống cái đầu mập hỏi tôi: “Lâm Lâm, khi
còn bé thật vui nhỉ, tất cả mọi người đều thật lòng chơi với tớ. Sau khi nhà tớ
có tiền, tớ cũng chẳng rõ ai là bạn ai là bè nữa…”
Tôi cười: “Biết cái gì mới là bạn bè chân chính không?
Chính là khi cục ị sắp phân PP thành hai mảnh mà có thể nhường WC lại cho cậu.”
***
PP: cái mông =))
Thiện Thiện đứng lên vỗ tay, lài dùng sức kéo tay tôi:
“Cảm ơn bạn tốt đã nhường cho tớ.”
Phương Dư Khả nhìn hai chúng tôi như nhìn biến thái,
cuối cùng phải ngừng đôi đũa trên tay. Tôi nghĩ nếu không phải hai chúng tôi
say rượu cần người chăm sóc, cậu ta nhất định sẽ bỏ chạy rồi làm bộ không quen
biết chúng tôi.
Tôi chỉ vào Phương Dư Khả rồi nói với Thiện Thiện:
“Phương Dư Khả không phải bạn tốt của chúng ta. Cậu xem cậu ta ghét bỏ chúng ta
kìa. Bạn tốt mà lại ghét bỏ chúng ta sao?”
Thiện Thiện bắt đầu líu lưỡi: “Nếu cậu ta không phải
là bạn tốt của tớ, thì cũng là bạn trai của cậu, vì vây, vì vậy cậu ta vẫn là
bạn của tớ.”
Tôi túm lấy mặt Phương Dư Khả: “Hôm nay Thiện Thiện
chính là đại vương, cậu ấy nói cái gì thì chính là cái đó. Thiện Thiện nói cậu
là bạn trai t