
xong, cậu ta đứng dậy, quay
người đi thẳng đến trước mặt tôi:”Lén lút làm cái gì vậy?”
Tôi cười hì hì, tiếc là khẩu trang che mất khuôn mặt
tươi cười của tôi:”Lén lút gì đâu? Đường này cũng chẳng phải của nhà họ Phương,
chẳng lẽ người khác không được đi à?”
Phương Dư Khả đánh giá tôi: “Đang yên đang lành lại ăn
mặc như phần tử khủng bố làm gì?”
Hừ, tôi đây giống đại minh tinh, chỗ nào giống phần tử
khủng bố.
Đang định cãi lại bỗng dưng mụn thịt trên đùi ngứa dữ
dội. Tôi phải khom lưng cọ cọ quần. May mà có đeo khẩu trang, nếu không cái vẻ
mặt vặn vẹo này của tôi có thể doạ được một đống người.
Tôi khó chịu kinh khủng, đành phải bỏ qua kế hoạch ra
ngoài: “Tôi có việc phải về ký túc xá, lần sau gặp rồi nói.”
Phương Dư Khả khăng khăng nắm lấy tay tôi không chịu
buông: “Sao thế? Người cô khó chịu chỗ nào à?”
Thật ra tôi muốn bỏ khẩu trang ra doạ cậu ta, xoay
người cười như hoa nhất định sẽ có hiệu quả như phim hài của Châu Tinh Trì.
Nhưng tôi không muốn tự biến mình thành trò cười nên đành phải nén ý nghĩ kỳ
quái này xuống để tìm cách.
Tôi đang chuẩn bị tìm mấy cái cớ như buồn đi nhà xí để
quay về ký túc xá gãi ngứa thì trước mặt lại xuất hiện thêm một Văn Đào bộ dạng
bảnh bao.
Từ sau bữa tiệc sinh nhật lần trước, Văn Đào nói
chuyện câu được câu chăng với tôi trên mạng. Thỉnh thoảng có mời tôi đi ăn tôi
cũng từ chối. Nhưng trải qua hai tháng nói chuyện phiếm tôi nhận ra anh ta
không phải loại người ăn nói bậy bạ như tôi tưởng tượng, mà chẳng qua ở những
thời điểm đặc biệt ăn nói đưa đẩy như vậy thôi. Mà loại thời điểm này, phải dựa
vào tâm tình của anh ta mà xác định.
Dạo này anh ta bận rộn với cuộc thi hùng biện, tôi
cũng vui vẻ vì được nhàn rỗi.
Nếu không phải Phương Dư Khả đứng bên cạnh tôi, tôi
tin chắc Văn Đào cũng không nhận ra khi tôi đang toàn thân trang bị thế này.
Văn Đào xoay cái mũ lưỡi trai của tôi: “Ván cầu, em
tham gia vũ hội hóa trang sao?”
Toàn thân lại bắt đầu ngứa. Tôi cọ cọ cánh tay: “Anh
cũng vậy sao? Nhìn rất có vẻ mặt người dạ thú.”
Văn Đào cười rộ lên, lộ ra lúm đồng tiền trên má, kết
hợp với bộ đồ tây màu đen, hôm nay có cảm giác chín chắn hơn rất nhiều, ra vẻ
một trai đẹp công sở.
Tôi đưa tay ra gãi sau lưng: “Hai người bận thì cứ đi.
Tôi đi trước.”
Phương Dư Khả kéo tôi: “Trên người cô có rận sao? Gãi
liên tục!”
Tính công kích của câu này quá mạnh, thổi một vấn đề
mang tính chất bệnh lý trở thành vệ sinh cá nhân. Tôi biết Phương Dư Khả cuồng
sạch sẽ nên cố ý nói: “Trên người tôi có rất nhiều rận, hai người mau cách xa
tôi ra một chút, nếu không sau này các người đẹp sẽ chạy xa đấy.”
Hai người khinh bỉ nhìn tôi, Văn Đào thừa dịp tôi
không chú ý vươn tay giật khẩu trang của tôi xuống. Cái mặt đầy mụn hồng của
tôi cuối cùng cũng phơi bày ra ánh sáng.
Tôi phối hợp như cô gái trẻ bị tạt axit trên TV, ôm
mặt kêu: “Ối—”
Hai người kia choáng váng. Tôi biết bất cứ ai nhìn mấy
cái mụn thịt đỏ nổi lên như trên trán Phật Như Lai nhất định sẽ choáng váng.
Nhất là người vốn chẳng xinh đẹp mĩ miều gì như tôi, bây giờ không như phim
kinh dị thì hơi phí.
Phương Dư Khả giơ ngón tay chọc chọc mụn trên mặt tôi,
sau khi xác định mấy cái này quả thực mọc ra trên mặt tôi chứ không phải trò
đùa, lập tức muốn tôi tới bệnh viện.
Văn Đào ở bên cạnh rất vui vẻ: “Làm sao bây giờ, ván
cầu? Dung nhan bị hủy hoại thành thế này, chỉ đành theo anh thôi. Người khác sẽ
không muốn em đâu.”
Tôi tưởng tượng, có khi nào mụn trên mặt tôi sẽ vì lời
nói buồn nôn này của Văn Đào mà đều tự động rụng xuống hay không?
Phương Dư Khả tức giận nói với Văn Đào: “Sao anh còn
nhàn nhã ở đây châm chọc khiêu khích? Có việc thì mau đi đi.”
Tuy thấy lời của Phương Dư Khả là chữ chữ như ngọc,
nhưng tôi là người theo chủ nghĩa hoà bình, không muốn hai người họ vì tôi mà
tổn thương hoà khí. Tôi đành giảng hoà: “Văn Đào, anh nên đi việc của anh đi,
nếu không tôi sẽ có mụn của tôi lên quần áo anh. Quần áo anh nhãn hiệu gì, nhìn
có vẻ tinh xảo, giá có lẽ cũng không rẻ nhỉ.”
Văn Đào không thèm để ý: “Em cứ cọ đi, ngàn
vàng khó mua lấy nụ cười ****, chỉ cần em vui là
được.”
****
Câu này xin tra GG chuyện Bao Tự và U Vương nhà Chu.
Lúc này tôi cũng không còn cách nào để tiếp tục làm
người yêu chuộng hoà bình nữa, buộc lòng phải dùng đến vũ lực, hung hăng in dấu
giày của tôi lên ống quần anh ta rồi lôi Phương Dư Khả chạy như điên.
Khi dừng lại, toàn thân không còn ngứa nữa. Phương Dư
Khả nhìn chằm chằm gương mặt hoàn toàn bị khai phá của tôi rồi hỏi: “Uống thuốc
chưa?”
Tôi cười: “Phương Dư Khả, cậu thật sự là giống cô vợ
nhỏ của tôi đấy nhé. Tôi nhớ trước đây Văn Đào còn nói cậu thích tôi. Nếu không
phải chúng ta quá quen thuộc, có khi tôi còn tin đấy. Cậu đừng có đối với ai
cũng tốt như vậy, cẩn thận không lại đánh cắp một đống tâm hồn thiếu nữ, đến
lúc đó giữa đám hoa đào kia lại không chọn nổi.”
“Cả vạn đóa hoa đào, tôi cũng chỉ hái một bông kia.”
Nếu một đôi dưới trăng, trong ánh nến lung linh, giữa
hương cà phê lãng đãng mà nói ra cái loại câu lãng m