
lại cả kinh theo ghế trên nhảy dựng lên, vẻ mặt kinh hoàng.
Ta nhịn không được nở nụ cười, người này thật thú vị, nhìn thấy thế
nào cũng thật ngốc , tuyệt đối không giống với biểu tỷ các nàng nói.
Kia… Vậy a tỷ ngươi biết ta là ai? Hắn đột nhiên hỏi ta.
Ta đang muốn thuận miệng trả lời biết, nhưng lời nói đến bên miệng, ta dừng lại.
Ta nhìn thấy tay hắn…
Tayhắn đang phát run.
Vì sao lại phát run? Hắn đang sợ điều gì sao?
Ta mơ hồ cảm thấy có điều gì đó, nhưng lại nghĩ không ra.
Ta đành phải nói thật.
Tayhắn không hề phát run, hắn nở nụ cười.
Ta hiểu được, hắn lừa a tỷ, hắn không muốn cho a tỷ biết , hắn sợ a tỷ nổi giận.
Kỳ thật hắn chỉ ở lại ba ngày , cho dù a tỷ nổi giận thì thế nào?
Hắn thích a tỷ…
Ta lại bắt đầu hận a tỷ .
Người nào cũng đều có thể thích a tỷ, chỉ riêng ngươi không được.
Bởi vì ta thích ngươi.
Chỉ cần ngươi và ta ở cùng một chỗ, ngươi liền sẽ thích thượng ta.
Mỗi người đều giống nhau, ngươi cũng sẽ không ngoại lệ.
Vì muốn giữ hắn lại , ta vụng về uy hiếp.
Hắn ở lại, ta lại hối hận .
Ta lúc đầu hẳn là nên nói với hắn rằng , a tỷ biết ngươi là ai , a tỷ luôn luôn đang lừa gạt ngươi.
Sau đó hắn trong lòng sẽ bị thương rời đi , ta có thể đến kinh thành tìm hắn.
Nhưng ta không có làm như vậy, vì thế hắn mặc dù đang dạy ta vẽ tranh, nhưng ánh mắt lại đang nhìn a tỷ.
Mỗi ngày , a tỷ đều đến nhìn xem hắn dạy ta học. Nàng lẳng lặng ngồi
chồ kia, cái gì cũng không nói, động tác gì cũng không có làm.
Nhưng người kia vẫn nhìn nàng , càng không ngừng nhìn, ngay cả a tỷ nhu ngốc như vậy cũng phát hiện được hắn nhìn chăm chú.
Nhưng may mắn là nàng rất ngốc, nàng chỉ biết hắn nhìn nàng, lại
không biết hắn yêu nàng. (=.= chị nó kiếm tiền cho nó xài nó chửi chị nó ngốc. con này ko ưa dc )
Ta bắt đầu cố gắng học họa, ta hy vọng hắn sẽ nhìn ta nhiều hơn một chút.
Nhưng là hắn không có.
Ta càng thêm cố gắng học họa, ta học xong , có thể khiến cho hắn rời đi rồi.
Nhưng hắn vẫn là không có rời đi.
Hắn càng yêu a tỷ nhiều hơn.
Ta càng thương hắn .
Hắn là một nam tử như vậy , vì cái gì sẽ yêu một nữ nhân như a tỷ?.
Hắn tiêu sái như vậy, tài hoa hơn người như vậy, hắn từng đi khắp mọi nơi trên thế giới.
A tỷ lại bình thường như vậy, vô vị như vậy, nàng thậm chí không có đi ra khỏi hòn đảo này.
Ta không hiểu.
Có một ngày, ta đi vào hắn phòng.
Hắn đang vẽ tranh.
Hắn đang vẽ a tỷ , còn có lồng chim của nàng.
Các nàng nói, Từ Tử Hủy sẽ không vì bất luận người nào mà vẽ , hắn chỉ
biết vì bản thân hắn mà vẽ.
Nhưng mà hiện tại , hắn lại vì a tỷ mà họa.
Nếu hiện tại trong tay ta có một cây dao , ta sẽ đam bức tranh này rạch nát.
Ta sẽ rạch nát mặt a tỷ.
Ta sẽ cắt nát tâm của hắn…còn có…của ta tâm.
Ta không có đao, nhưng ta vẫn có thể rạch nát tâm của hắn.
Ta nói, a tỷ tâm bị giam cầm ,cả đời này của nàng sẽ chỉ ở hoàng tước đảo, khóa tại Mộ Dung gia !
bút Trong tay hắn rơi xuống.
Ta quả thực muốn cười to lên.
Ta nói, ta muốn bay ra khỏi nơi này , mặc kệ a tỷ như thế nào yêu ta, ta như thế nào yêu nàng. Nơi này không phải là bầu trời của ta.
Mà a tỷ, nàng không thể bay khỏi nơi này.
Mặc kệ ngươi yêu nàng như thế nào, mặc kệ nàng yêu hay không yêu ngươi , nàng sẽ không thể cùng ngươi bay đi.
Nhưng ta có thể.
Ta có thể!
Hắn nhặt lên bút, nhìn ta cười bi thương.
Hắn không hề để ý ta, tiếp tục vẽ bức tranh của hắn.
Hắn vì a tỷ mà vẽ…
Một người nam nhân tên là Nhâm Thì Khung đến .
Ta biết hắn, hắn cùng Từ Tử Hủy nổi danh giống nhau.
Anh tuấn tiêu sái, tuổi trẻ giàu có.
Hắn là thích ta đi.
Mỗi người đều nói như vậy.
Nhưng ta lại không biết có phải như thế hay không ,bởi vì ánh mắt của hắn ta nhìn không thấy.
Hắn có một đôi ánh mắt giống như chim ưng.
Nhìn chăm chú vào ngươi, giống như có thể đem ngươi nhìn thấu.
Ta không dám nhìn hắn, ta sợ hắn biết được ta đang suy nghĩ gì.
Nhưng ta thích ở cùng một chỗ với hắn.
Bởi vì hắn không thích a tỷ.
Hắn đối với a tỷ, luôn như vậy vô lễ, như vậy chua ngoa.
Mỗi người đều thích a tỷ, nhưng hắn thì không.
Hắn trong lời nói luôn có sự đối chọi gay gắt, châm chọc khiêu khích.
Có một lần, hắn nhưng lại nói làm ánh mắt a tỷ đỏ lên.
Ta chưa từng thấy a tỷ khóc.
Trong lời nói của người khác , luôn có nhắc về a tỷ.
Nhưng hắn lại không có.
Hắn vĩnh viễn sẽ không ở trước mặt ta chủ động nhắc tới a tỷ.
Ai, ta thực thích hắn a!
Nếu ta không biết Từ Tử Hủy, ta nhất định sẽ gả cho hắn.
Đáng tiếc ta quá yêu Từ Tử Hủy .
Từ Tử Hủy phải rời đi .
Ta nghĩ là như vậy.
Hắn một ngày một đêm vẽ bức tranh kia.
Ta càng thêm thích quấn quít lấy hắn.
Có người nói với a tỷ, ta thích Từ Tử Hủy.
A tỷ lo lắng , nàng mỗi ngày đến xem Từ Tử Hủy, đến giám thị hai chúng ta.
Từ Tử Hủy, ngươi thấy được không?
Ở trong mắt a tỷ, ngươi chỉ là một cái hoạ sĩ nghèo.
Ở nàng trong mắt, ngươi không xứng với ta, không xứng với bất kỳ một ai trong chúng ta.
Có khi, ta nói với a tỷ, a tỷ, ngươi cho ta đàn một bài đàn dương cầm đi.
A tỷ nói, không cần bêu xấu ở trước mặt Từ tiên sinh, ta đàn không tốt.
Ta làm nũng, đàn một bài thôi, ta muốn ngh