
có đôi có cặp, so với Yên Chi còn thuận mắt hơn.
Một ngày trước khi khởi hành quay về kinh, Đạt Oát Nhĩ vương mở yến hội linh đình tiễn đoàn người của Thiên Chính đế.
Trong hội còn có những dũng sĩ thiện chiến nhất thảo nguyên cùng đấu vật.
-“Dân tộc chúng tôi trước giờ đều tôn trọng anh hùng chân chính” –
Đạt Oát Nhĩ vương khiêu khích nhìn Thiên Chính đế – “Nghe nói lúc bệ hạ
còn trẻ cũng từng vào quân lữ, chi danh anh dũng, uy chấn bốn phương –
“Không biết ta có vinh hạnh chứng kiến thiên uy của bệ hạ không?”
Ngoài mặt là thần phục, nhưng trong tâm y lại bất tuân vẻ tuấn tú nho nhã của Thiên Chính đế. Nam nhi trên thảo nguyên khâm phục một người
cũng không phải vì người đó đẹp.
Thiên Chính đế uống một ngụm rượu sữa ngựa, cười nói:
-“Nghe nói tài bắn cung của Vương gia được xưng tụng đệ nhất Mông Cổ, trẫm cũng muốn mở mang tầm mắt.”
-“Tốt.” – Đạt Oát Nhĩ vương A Lỗ Thai thô lỗ đập tay xuống bàn – “Lấy tên đến đây, bày biện bia và tên bắn.”
Cận vệ của A Lỗ Thai nhanh chóng bày ra ba giá đỡ ở cách đó trăm bước chân. Gía đầu tiên treo một đồng tiền, phải bắn trúng mắt tiền mới
tính. Thiện xạ cũng chỉ đến thế mà thôi. Đừng nói là bắn, ở khoảng cách
một trăm bước, có thể phân biệt được đồng tiền đã không phải là chuyện
dễ rồi.
Gía thứ hai treo một miếng kim loại hình cầu vàng, nhưng cũng không
hẳn là cầu. Mỗi một mũi nhọn của mảnh thiết đều tụ lại một chỗ, bị khóa
đồng khóa lại. Tên phải bắn trúng khóa đồng, giải thoát được quả cầu kim loại, khiến nó nở ra thành một bông tuyết liên màu vàng. Tên này không
thể quá mạnh tay, cũng không thể quá nhẹ. Nếu quá mạnh thì quả cầu kim
loại sẽ bị bắn nát, phá hủy bông hoa, nếu nhẹ lại không mở được khóa
đồng.
Gía cuối cùng, trên mặt phủ lên một mảnh khăn lụa. Đây cũng là cửa
khó khăn nhất, vì lụa rất mềm, góc độ bắn ra phải vừa đúng mới có thể
xuyên thủng. Tên bắn đi mang theo lực gió, có thể làm cho khăn bị hất
ra. Tên cũng sẽ trượt theo.
Ba mục này đừng nói có thể toàn bộ bắn trúng, chỉ trúng một thôi cũng đã tốt lắm rồi. Đồng Hề đứng phía sau Thiên Chính đế có chút lo lắng.
A Lỗ Thai chẳng qua là khó chịu vì chuyện lần trước, muốn làm khó
Thiên Chính đế nên mới chọn một kiểu thi đấu khó như vậy. Yến tiệc đưa
tiễn này, nếu chỉ có một chuyện không tốt lập tức sẽ trở thành tiệc tống tiễn. Đồng Hề không muốn nhìn thấy Thiên Chính đế và A Lỗ Thai trở mặt
bất hòa.
-“Nếu Hoàng thượng lo lắng cũng có thể tìm người khác thay thế.” –
Lời này của A Lỗ Thai càng không cho Thiên Chính đế đường lui. Đồng Hề
vốn định khuyên hắn đừng tham gia, cũng đành phải cam lòng quay lại.
-“Không cần đâu.” – Thanh âm Thiên Chính đế vẫn bình lặng như vậy – “Vương gia vốn là chủ, hay là vương gia bắt đầu trước đi.
A Lỗ Thai cũng không chần chờ, bèn cầm lấy cung cứng. Cung này phải
hai nam nhi Mông Cổ mới có thể nâng được. Đầu tên dài năm tấc, mũi tên
ba thước bọc giáo, nếu không cơ bản không thể bắn được bia ngắm ở cách
trăm thước kia.
Trước đó vài ngày Đồng Hề cũng đã học qua bắn tên, Thiên Chính đế
cũng giúp nàng giảng giải không ít. Cung trước mặt này chỉ sợ toàn
trường cũng không ai có thể kéo dây cung nổi.
A Lỗ Thai vì trận đấu mà thu lại vẻ ngạo mạn khó chịu, thẳng thân
mình, tựa như rễ cây bám trên mặt đất. Đồng Hề thậm chí còn sợ mặt cỏ bị hắn giẫm sẽ lõm xuống. Chỉ nghe ‘sưu’ một tiếng, tên được bắn ra, lại
nghe được bên kia truyền đến tiếng kinh hô, tên đã bắn vào giữa mắt đồng tiền.
Xung quanh vang lên tiếng hoan hô nhiệt liệt, A Lỗ Thai có chút kiêu ngạo ngẩng đầu. Sắc mặt Thiên Chính đế nghiêm túc, nhưng cũng không lộ
vẻ kinh ngạc đặc biệt gì.
Sau đó A Lỗ Thai lại bắn tiếp hai tên, không cần nhắc cũng biết là đều trúng.
Y bắn 3 tên toàn bộ đều trúng. Thiên Chính đế cùng lắm chỉ có thể ngang bằng mà thôi.
-“Mời bệ hạ.” – A Lỗ Thai cao ngạo nâng tay.
-“Thay ta lấy Xạ nhật cung đến.” Thiên Chính đế ra lệnh. Ba gã người hầu bèn mang cung của hắn đến. Hắn nhẹ nhàng xoa chuôi cung, thoạt nhìn cũng bình thường, nhưng lại thập phần ám muội, tựa như gặp lại bằng hữu lâu năm vậy.
Sau đó hắn mới sải bước Trục Nhật, giục ngựa chạy như bay tới nơi bắn cung, tựa như không cần nhìn, cũng không do dự, nháy mắt đã bắn ra ba
tên tiến đến mục tiêu. Mà động tác của hắn cũng giống như vẽ tranh, nhẹ
nhàng vung bút thoải mái.
Bốn phía vỗ tay như sấm, những dũng sĩ Mông Cổ cao ngạo lâu nay cũng
cao giọng ủng hộ. Bọn họ đều hào sảng, mặc kệ ngươi là bạn hay địch, chỉ cần ngươi là anh hùng, họ liền bội phục ngươi.
Cùng bắn trúng như nhau, nhưng công lực bắn lại là hai việc khác
nhau. Bởi vì người sau thật sự quá nhanh, thậm chí không kịp nhắm. Trên
chiến trường thật, kẻ địch không chỉ là tấm bia bất động, lẳng lặng chờ
ngươi nhắm.
Lúc này A Lỗ Thai mới đỏ mặt.
-“Tiễn pháp của bệ hạ thật tốt. Thần A Lỗ Thai tâm phục khẩu phục.”
Thiên Chính đế cười cười, ghìm cương ngựa trở về vị trí cũ.
Chúng phi đều đứng cả dậy, nghênh đón anh hùng của các nàng trở về.
Từ xưa đến nay, ngoại trừ anh hùng bội phục anh hùng, những người ái mộ
anh hùng nhất e rằng ch