Old school Easter eggs.
Hoàng Qua

Hoàng Qua

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323803

Bình chọn: 9.5.00/10/380 lượt.

a Vân Dương phủ. Thì ra hắn cùng Trần Bình

thông đồng làm bậy, tham ô công quỹ không ít. Hoàng thượng tức giận, bài chức quan hắn, nhốt vào ngục.”

Mọi người cùng “à” lên một tiếng, vui sướng khi người khác gặp họa

thì nhiều. Mộ Thanh Phong vốn cũng chỉ là đồng tri của Vân Dương phủ.

Sau này tri phủ Vân Dương về hưu, lại bộ đề cử ra danh sách ba người, Mộ Thanh Phong xếp đầu tiên. Lúc này lại vừa lúc Mộ Chiêu Văn có thai,

Thiên Chính đế cũng không biết vì công hay tư mà phê năng lực của Mộ

Thanh Phong không tồi, sau đó khâm điểm chọn hắn.

-“Không ngờ Mộ đại nhân mặc dù tên gọi Thanh Phong, nghĩa là làm mệnh quan thanh liêm trong triều đình, trong cuộc lại ăn túi tiền của dân

chúng” – Vương Thục phân đã thất sủng từ lâu nhỏ giọng nói.

Bản thân Mộ Chiêu Văn không để người ta tìm ra khuyết điểm, cho nên

ngày thường đối với việc nàng ta được sủng ái, mọi người tuy có oán giận nhưng cũng không nói được gì. Khó khăn lắm mới tóm được phụ thân nàng

để gièm pha, tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội. Chỉ sợ vết đen của phụ

thân nàng về sau có xóa cũng không khỏi.

-“Câm miệng. Chiêu phu nhân là một trong tứ phu nhân. Sao

lại có thể để các người sau lưng chê trách? Chuyện phụ thân nàng triều

đình tự có phán xét. Triều đình còn chưa có kết quả, các người có thể

vượt mặt Hoàng thượng bày mưu tính kế sao?”

Đồng Hề cảm thấy người bên dưới cần biết thì đã biết. Đây cũng là thời điểm im miệng được rồi.

Các phi tử nghe được liền im lặng, chỉ có Quan Tinh Huệ dường như không cam lòng, bĩu môi không thèm nhìn Đồng Hề.

Đồng Hề tuy rằng mượn miệng Quan Tinh Huệ nói cho chúng phi biết tình cảnh của Mộ Chiêu Văn, chẳng qua cũng chỉ muốn hạ uy tín của nàng mà

thôi. Sau này nàng sinh con, cho dù là nam hay nữ, có phong hậu hay

không cũng đều phải bắt đầu lại từng bước. Chỉ sở khi đó Thiên Chính đế

sẽ để nàng ta giúp mình quản lý lục cung. Đây là chuyện Đồng Hề không

muốn nhìn thấy nhất.

Huống chi Hoàng hậu Cảnh Hiên, sao lại có thể là một nhi nữ tội nhân? Sợ rằng các đại thần trong triều cũng không đồng ý. Cái Đồng Hề e ngại

cũng không phải đứa nhỏ. Nhân sinh còn dài. Thắng lợi nhất thời cũng

không phải là thắng lợi vĩnh viễn, mà động thái của nàng có thể xem là

nhất đao vĩnh dật (23). Mộ Chiêu Văn vĩnh viễn cũng không thể làm Hoàng hậu. Về phần đứa nhỏ, mỗi nữ tử đều sẽ có cơ hội.

Đối với Quan Tinh Huệ, tuy rằng do Đồng Hề hiểu rõ bản tính của nàng

ta mà dẫn dắt, nhưng Đồng Hề cũng không thích dáng vẻ không tôn ti trên

dưới của nàng. Trong hậu cung nếu không có quy chế, không có tôn ti, cho dù là Hoàng hậu cao quý có năng lực thì thế nào? Cho nên Đồng Hề cũng

không thể cổ vũ bầu không khí này.

-“Vương thục phân, Quan mỹ nhân các người đều là lục phẩm,

thất phẩm, sao lại ngông cuồng nghị luận về nhất phẩm phu nhân? Không có tôn ti. Phạt hai ngươi quỳ ở đây một canh giờ. Hai ngươi có phục

không?”

Đồng Hề trước đây ở trong cung cũng từng xử lý nhiều cung phi như

vậy, nàng đều tìm ra lý do quang minh chính đại cho nên mọi người không

dám không phục. Nàng cũng có thể an vị ở ngôi Quý phi.

Quan Tinh Huệ tuy vẻ mặt phẫn uất nhưng cũng không nói gì thêm nữa.

Đồng Hề cũng không sợ sẽ đắc tội với nàng ta. Nàng trước giờ đều không

lấy việc lấy lòng người khác để xây dựng uy tín.

Mộ Chiêu Văn cuối cùng cũng thong dong đến, trang điểm trên mặt so

với ngày thường càng xinh đẹp hơn. Quần áo thêu bách điệp, buộc đai lưng nguyệt sắc, đeo một miếng bạch ngọc uyên ương. Khi đi ngọc bội vang lên những tiếng vang nhỏ, Loan phương kim trên đầu đong đưa, bách điệp trên váy tựa như sống lại. Từ lúc Đồng Hề gặp Mộ Chiêu Văn đến nay, đây là

lần đầu tiên thấy nàng ăn mặc hoa lệ như thế.

Nàng cung kính hành lễ, sắc mặt cũng không thấy vẻ tiều tụy gì. Đồng

Hề tự hỏi nếu phụ thân mình xảy ra chuyện, chỉ sợ cũng không thể làm ra

vẻ tốt như Mộ Chiêu Văn.

-“Hôm nay náo nhiệt như vậy, chi bằng chúng ta bắn phúc đi. Không biết ý Thái hậu thế nào?”

-“Cũng được.” – Độc Cô Viện Phượng tuy rằng không biết Mộ

Chiêu Văn toan tính gì, nhưng vở kịch hai hổ tranh đấu này, nàng rất

thích xem.

Bắn phúc là trò chơi thịnh hành trong yến hội xưa. Bắn phúc tức là bỏ một vật kiện nào đó vào một chiếc bình lớn, sau đó che lại, người khác

sẽ đoán trong bình có vật dụng gì.

Có người thích dùng bói toán để đoán vật bên trong, nhưng cung phi

rất ít biết trò này, chỉ toàn đoán lung tung, cũng tăng thêm phần thú

vị.

Thị nữ mang bình vàng và khăn gấm đến. Đề thứ nhất dĩ nhiên là Thái hậu ra. Mộ Chiêu Văn lại bỗng nhiên lên tiếng.

-“Hôm nay quả thật cao hứng, lại có nhiều tỷ muội mới như

vậy, hay là lấy vật trong này ra cá cược, ai đoán trúng liền về tay

người đó đi.”

-“Quý phi nghĩ thế nào?” – Độc Cô Viện Phương nhìn Đồng Hề.

-“Rất hay, Chiêu phu nhân nghĩ rất chu đáo.” – Đồng Hề mặc

dù không biết Mộ Chiêu Văn tính toán gì, nhưng cũng không từ chối để

nàng ta chủ động.

Độc Cô Viện Phượng đưa ra một chiếc vòng ngọc, Từ Sung viện đoán được.

Lúc Đồng Hề vừa để vào lọ, lại nghe thái giám nói.

-“Hoàng thượng giá lâm.”

Mọi người