
còn tưởng thân thể chủ tử
không thoải mái. Chỉ có Đồng Hề biết, chỉ cần nghĩ đến làn khói bốc lên
từ Lan Diễm thang, nàng liền xấu hổ đến chịu không nổi, tự bảo mình
không được nhớ lại. Nhưng suối nước nóng đó nàng cũng không dám đi nữa.
Mặc kệ tâm tình thế nào, có một số việc vẫn nên làm. Vậy nên Đồng Hề
xốc lại tinh thần đến Vân Hạc viên. Bởi vì các vương phủ, gia đình quyền quý đều tiến cống mỹ nhân vào cung, rồi các phi tần Đại Minh cung cũng
đến Nam Hành cung nên Độc Cô Viện Phượng phải ở Vân Hạc viên thiết yến,
muốn nếm thử “Thiên luân chi nhạc.”
Đồng Hề chọn áo quần màu vàng nhạt, trên cung trang thêu lưới kim hải đường, buộc đai lưng gấm cùng màu, lại đeo phỉ thúy hồ điệp rất sinh
động trên đó. Chải cửu cung tiên kế, trâm hoa mai như ý thập lục nhánh, ở giữa là một đóa kim hải đường. Dưới hải đường đan một viên minh châu
lay động trên trán.
Vì với rất nhiều người đây là lần đầu gặp mặt nàng, nên cũng không
thể ăn mặc tùy tiện được. Cái gọi là người dựa vào ăn mặc, phật dựa vào
kim trang chính là vậy. Trong cung nhận ra cũng không phải người, mà là
quần áo cùng vị phân.
Đồng Hề tự hỏi nếu bỏ đi thân phận nhi nữ của Lệnh Hồ gia, nàng cái
gì cũng không có. Cho dù có là quốc sắc thiên hương, năng lực thế nào
thì vận mệnh cuối cùng bất quá cũng chỉ là bụi nơi trần thế. Mà lúc này
nếu bỏ đi thân phận Quý phi, chỉ sợ càng bị nhân sinh nuốt chửng, cũng
chỉ là mỹ nhân lót giường trên tháp thượng mà thôi.
Lúc Đồng Hề đến, Độc Cô Viện Phượng đã ở đó từ lúc nào. Đồng thời còn có vài cung phi mới mặc quần áo bát phẩm. Đồng Hề thận trọng nhìn.
Những nữ tử này phần lớn đến từ dân gian, có ca nữ trong vương phủ, cũng có gia nô nuôi trong nhà, thân phận không cao cho nên vị phân cũng
không cao. Chỉ có hai người là ngoại lệ.
Một người là con gái của Hộ bộ thị lang Quan Tinh Tuệ, là mỹ nhân
thất phẩm. Vị phân tuy rằng chưa cao, nhưng khí chất cũng không phải ít. Khi hành lễ với Đồng Hề cũng chỉ hơi cúi người. Cũng không biết có phải nàng ta được sao chiếu mệnh không, lúc tuyển tú thì nàng cũng đã quá
một tuổi. Năm nay nhân dịp vương phủ phải tiến cống mỹ nhân, nàng cơ
duyên xảo hợp lại được đưa vào. Đồng Hề và nàng trước đây cũng có chút
giao tình, thái độ làm người của nàng cũng hiểu rõ nên không trách.
Về phần Cận Sương Hoa do Tấn vương phủ tiến cống, nghe nói là một vũ
cơ, khiêu vũ khúc Nghê Thường vũ y rất tuyệt. Vũ điệu này vốn là do Quý
phi tiền triều sáng chế, coi trọng cao quý khoan thai. Người thường múa
cũng không ra được khí chất ung dung phong vận như vậy. Cận mỹ nhân này
tuy không thể coi là quốc sắc thiên hương, nhưng ánh mắt sâu hoắm, cực
kỳ quyến rũ. Ánh mắt này còn hơn nhiều tuyệt sắc giai nhân khác. Nàng ta tự đem điệu Nghê Thường vũ y múa cực quyến rũ, cho nên ở kinh thành
cũng rất có danh tiếng, vừa tiến cung đã được phong làm bát phẩm trong
bảo lâm.
Cái Đồng Hề không ngờ là, Tấn vương phi sao lại chấp nhận dâng nàng ta ra?
Lúc Thái hậu tới, các cung phi đều đã có mặt đông đủ.
-“Thất tịch năm nay cũng vừa khéo ai gia đến Nam Hành cung. Người ở đây so với trong cung không náo nhiệt bằng, lại đi đường mệt
nhọc, cho nên cũng không có tâm tư chuẩn bị. Hôm nay tất cả mọi người
đến đây, náo nhiệt như vậy, chúng ta cứ vui vẻ là được rồi.” –Độc Cô
Viện Phượng dừng một lát –“Mọi người ra chủ ý gì đi, vẫn là chơi tửu
lệnh, giải đố hay trò gì khác?”
Độc Cô Viện Phượng dứt lại lại nhìn về phía Đồng Hề, ý bảo nàng đề
nghị trước. Dù sao trong lứa con dâu, vị phân của nàng là cao nhất.
-“Bẩm Thái hậu, Chiêu phu nhân còn chưa đến. Xưa nay nàng ấy tâm tư linh hoạt, nhất định có thể nghĩ ra trò thú vị.”
Mộ Chiêu Văn đến giờ cũng chưa bao giờ tới muộn, mọi khi luôn đến
trước. Thế nên hôm nay nàng không tới, mọi người đều cảm thấy có chút kỳ quặc.
-“Chẳng lẽ muốn ai gia và mọi người chờ nàng ta?” – Độc Cô Viện Phượng giận tái mặt.
-“Chiêu phu nhân có mang long duệ, có thể gần đây thân thể
không khỏe. Nghe nói người có thai rất tham ngủ, nhất thời dậy muộn cũng là lẽ thường tình.”
Đồng Hề giúp Mộ Chiêu Văn giải vây. Thật ra cũng không phải nàng có
tâm địa thiện lương gì, chẳng qua hôm nay Mộ Chiêu Văn mới là diễn viên
chính mà thôi.
-“Một nữ nhi của tội nhân, cho dù mang thai long duệ thì
thế nào? Chẳng lẽ muốn cho mọi người cùng chờ nàng ta? Huống chi còn
chưa biết là nam hay là nữ đâu.” – Bên dưới truyền đến tiếng cười tinh
tế, tuy rằng thanh âm rất nhỏ, nhưng người có tâm cũng có thể nghe được, đặc biệt là với cung phi nào đó trong lòng có khúc mắc.
Dư Bảo lâm Dư Nhuận Châu vội vàng hỏi:
-“Quan mỹ nhân có thể chỉ giáo không?”
-“Trong bảo lâm chẳng phải tỷ tỷ cũng nghe phụ thân của
Chiêu phu nhân Mộ Thanh Phong đại nhân bị vào đại lao sao?” – Quan Tinh
Huệ dùng quạt lụa che miệng, mang theo ý cười.
-“Chuyện này là sao?” Tiết Tiệp dư cũng kinh ngạc. Mọi người chung quanh đều muốn dựng cả tai lên.
-“Còn nhớ lần trước Bình tuần phủ Trần Bình tham ô công quỹ trị thủy không? Triều đình hạ lệnh tra rõ. Kết quả lại moi ra tri phủ
Mộ Thanh Phong quản hạt củ