
.
-“Quý phi thật có tâm tư tinh tế.” – Độc Cô Viện Phượng ngoài miệng
tán dương, nhưng trong lòng lại lấy làm khinh thường. Còn Chiêu phi lại
cảm thấy Đồng Hề tâm tư thông tuệ, không ngờ nàng lại có thể hiểu được
phương pháp làm cầu này. Trí tuệ cổ nhân cũng không thể xem thường được.
Đồng Hề cùng Độc Cô Viện Phượng mỗi người lĩnh một đội. Đội Thái hậu
thì ở bên cạnh Thái hậu giúp nàng ta thị uy, Lệnh Hồ gia lại ở bên cạnh
Đồng Hề giúp nàng, xem như thanh thế tương xứng. Mộ Chiêu Văn quan sát
Đồng Hề và Độc Cô Viện Phượng. Nàng thông minh, hiển nhiên hiểu gia thế
mình không có cách nào đánh đồng với hai người trước mặt này.
Đương nhiên lúc này Độc Cô Viện Phượng và Đồng Hề cũng thầm đánh giá
nhau. Hậu cung chưa bao giờ là nơi nhịn nhục, đây cũng là thời điểm để
người kia hiểu được vị thế của mình. Ngươi phải làm cho người ta hiểu,
để họ sợ ngươi, không dám tùy tiện làm bậy. Đá cầu là môn thể thao thích hợp nhất để thể hiện lập trường. Đồng Hề ngày thường không dám quá áp
đảo Độc Cô Viện Phượng. Nhưng đây lại là một trận đấu, nàng hoàn toàn có thể thể hiện khả năng thật sự của mình.
Đội của Đồng Hề vượt lên dẫn trước ba điểm. Nàng đặc biệt am hiểu trò chơi này, hơn nữa nàng cũng không sợ Độc Cô Viện Phượng, càng không thể tỏ ra yếu thế trước mặt mọi người…. Cái gì “Yên quy” “Tà sáp hoa”
“Phong bài hà” “Diệp để trích đào” “Ngọc phật đính châu” “Song kiên bối
nguyệt” “Quải tử lưu tinh”(12), tên gọi rất đa dạng. Các nàng cùng chơi, kéo theo âm thanh ủng hộ không ngớt.
-“Đồng Hề tỷ tỷ”.
Một vị muội muội trong tộc của Đồng Hề lớn tiếng gọi, muốn chuyền cầu tới cho nàng, tiếc là nàng ta lại chuyền không tốt. Nhìn thấy quả cầu
kia vẽ theo đường vòng cung vòng ra phía sau Đồng Hề. Nếu cầu rơi xuống
đất, đội Đồng Hề sẽ mất một điểm. Nàng như có mắt sau lưng, gót chân như thoi, nhanh chóng xoay chuyển. Đùi phải nhẹ cong, thắt lưng ưỡn về phía sau, đầu gần như sắp chạm đất. Lực chân nàng đỡ lấy quả cầu, cọ sát với đỉnh đầu nàng, chuẩn xác bay vào Phong lưu nhãn (13). Nương theo lực đạo, đùi phải của nàng tiếp tục vẽ ra, mang theo làn váy bổ nhào
trên không trung. Vũ điệu trên váy bích thủy kia như một vầng trăng
sáng. Nhìn lại thì nàng đã vững vàng đứng trên mặt đất.
Mọi người đầu tiên còn đang kinh sợ trước cảnh vừa thấy, bốn phía im
ắng, lại thấy nàng rơi xuống đất, tư thái mỹ lệ đến như vậy, đang muốn
reo hò đã nghe được tiếng thái giám xướng:
-“Hoàng thượng giá lâm”
Mặt Đồng Hề bắt đầu đỏ bừng, theo mọi người quỳ xuống đất thỉnh an.
Thiên Chính đế kêu một tiếng “Bình thân” cũng chưa nói gì, chỉ ngồi
xuống ý bảo các nàng tiếp tục. Nhưng Đồng Hề lại không thể khôi phục
bình tĩnh như lúc nãy nữa. Mà Độc Cô Viện Phượng lại như ăn trúng thạch
tán, sinh lực dồi dào, rất nhanh đã thu hẹp khoảng cách.
Mãi cho đến khi Tấn vương phi xuất hiện. Nàng ta đến âm thầm, thế
nhưng người Độc Cô Viện Phượng và Mộ Chiêu Văn chờ chính là nàng ta.
Nàng có chút khiếp hãi, khí thế hiên ngang sáng nay cũng bay biến đâu
mất, lại trộm nhìn Thiên Chính đế, lặng lẽ gia nhập đám người.
Đồng Hề thầm nghĩ, đáng thương cho 1 tình yêu vụng trộm nhưng lại
chưa học được cách che dấu. Lúc đầu không nghĩ 1 người trong đại gia tộc như nàng ta lại là 1 cao thủ trong chuyện vụng trộm, thật tình là nhìn
không ra.
Đồng Hề cũng vì vậy mà phân tâm, kết quả vừa vặn bị cầu của Độc Cô
Viện Phượng tức tốc đá tới, bay thẳng vào mắt trái nàng. Nàng ngã xuống
đất, tất cả mọi người thấy vậy bèn chạy đến.
Mắt nàng vừa nóng vừa đau, nhưng tâm lại thả lỏng. Không cần phải ở
trước mặt Thiên Chính đế đá cầu nữa, có bị cầu đánh trúng cũng thật đáng giá.
Chỉ là người tính lại không bằng trời tính. Khi Đồng Hề bị người nào
đó ôm vào ngực, nàng liền hối hận. Mùi hương của người này, chỉ sợ nàng
tránh còn không kịp. Ngũ trảo kim long đều ở trước mắt như vậy, trốn
cũng không được rồi.
Cả người nàng cứng ngắc cuộn tròn trong lòng Thiên Chính đế. Hai tay
không dám bám lấy cổ hắn, đành nắm chặt tay áo trong, lo sợ không biết
mình có bị ném xuống đất hay không.
-“Truyền thái y” – Giọng Thiên Chính đế cho dù là lúc này cũng lạnh lẽo đáng sợ.
Thái y ở Trường Tín cung chuẩn bệnh cho Đồng Hề. Thiên Chính đế buông nàng ra, nàng quả thật thở phào nhẹ nhõm. Một cước này của Độc Cô Viện
Phượng quả thật độc ác, hốc mắt nàng đã bầm tím, nhìn vào vô cùng buồn
cười. Coi ra nửa tháng nữa cũng không thể gặp ai.
Đồng Hề nằm trên giường ở Đồng Huy cung, nhớ lại sự tình vừa rồi. Tấn vương phi xuất hiện, không biết còn trò hay gì để xem. Trò giải trí
trong hậu cung không nhiều lắm, Đồng Hề thật sự rất thích xem náo nhiệt.
Nàng không quen nằm ở Trường Tín cung, nên sau khi thái y chuẩn bệnh
xong bèn quay về. Chờ Thúc Bạch về nàng mới biết được kết quả.
-“Sao rồi?” – Đồng Hề đau nên không tập trung. Lúc Thúc Bạch vào, nàng mới khẩn trương lên tiếng.
-“Sau khi nương nương về, Thái hậu bảo Tấn vương phi thay thế vị trí
của người nhưng Tấn vương phi từ chối, bảo là thân thể không khỏe.”
Đồng Hề bật cười, Tấn vương phi này cũng t