
uất tường mà là chẳng muốn xuất tường.
(*) Quang côn: Người TQ đọc là “Guang-gun,” đọc lối Việt là Quang
Côn. Quang là sáng, cũng nghĩa là trống trải, như khi ta nói “phong
quang, quang đãng.” Côn là cây gậy dùng để đánh nhau, “Côn quyền ra sức lược thao gồm tài.” Quang côn là cây gậy trơ trụi, là cành cây không
lá không hoa, người nói tiếng Anh dịch là Bare Branches. Hai tác giả
Valerie Hudson và Andrea den Boer đã viết cuốn sách mang tựa đề “Bare
Branches,” dịch từ hai chữ Quang Côn, trình bày tình trạng nhiều đàn
ông ở TQ “không thể kiếm được vợ.” Sách do nhà xuất bản Ðại Học MIT in
năm 2004. Trong từ điển Hán Việt cũng ghi nghĩa chính rất thông dụng
đó: quang côn là đàn ông con trai chưa có vợ, độc thân, cũng gọi là ế
vợ => Ý của Hiểu Nguyệt ở đây là mình cũng rất good, không ngờ đến
thế giới này lại bị ê sắc…
“Ngươi cũng không cần lo lắng, chờ ngươi đủ hai mươi lăm tuổi, có
thể xuất cung rồi”. Đàm Văn Bác nhìn ra trông rộng, thấy Hiểu Nguyệt tự nhiên xuất thần, tưởng do mình nói chuyện đã câu dẫn lòng nàng, xem
tuổi của nàng cũng đã tới lúc tư xuân, mà cách nàng nói có vẻ quá trực
tiếp — chẳng lẽ trong hoàng cung các cung nữ muốn xuất tường ở đây?
“Ta mới không cần xuất cung”, Hiểu Nguyệt hồn vía đang trên mây nghe ngươi bên cạnh nói chuyện liền thuận miệng trả lời, “Trong cung có cái gì không tốt? Sống trong này không phải lo ăn, không lo mặc cũng không sợ chuyện gì xảy ra, cho dù trời có sập xuống cũng có hai vị chủ nhân
chống đỡ! Ta chỉ là một tiểu cung nữ nhân tiện núp…”, Hiểu Nguyệt rốt
cục cũng ý thức được mình đang nói chuyện với ai, vội vàng câm miệng,
lén nhìn Tuyên Võ Vương, chỉ thấy khóe miệng hắn đang cười, cũng không
vì những lời mình vừa nói mà tức giận, cũng đỡ lo, đồng thời tự dặn
lòng sau này khi nói chuyện không thể khinh suất như vậy. “Ý của nô tỳ
là nô tỳ chỉ là một tiểu cung nữ, có một số việc nô tỳ không cần quan
tâm, chỉ cần làm tốt chuyện của mình nhân tiện sẽ không có ai trách
cứ”, nói như vậy chắc là không sai đâu!
“Xem ra, ngươi rất biết tự bảo vệ”, Đàm Văn Bác không khỏi đối với
tiểu cung nữ này có cái nhìn hoàn toàn mới, ở nơi hậu cung người ăn
thịt người, làm tốt bổn phận của chính mình, không xen vào chuyện người khác là cách tự bảo vệ bản thân tốt nhất. “Nhưng điều kiện tiên quyết
là ngươi lúc nào cũng phải cảnh giác — những lời vừa rồi nếu để người
khác nghe được hậu quả người có thể tự tưởng tượng”. Sống ở hậu cung
khi nói chuyện phải vô cùng cẩn thận, nếu không chính bản thân mình vì
sao mà chết cũng không biết.
“Nô tỳ biết rồi”, haizzz, bình thường Hiểu Nguyệt đâu có như vậy,
cho dù không để ý đến rất nhiều sự tình nhưng vẫn chừa một tâm nhãn,
phòng ngừa tai họa cho mình. Nhưng hôm nay có lẽ là vì Đàm Văn Bác
không phải là người trong hậu cung, hắn sẽ không hãm hại một tiểu cung
nữ, Hiểu Nguyệt mới buông long cảnh giác. “Nếu vương gia không có việc
gì sai bảo, nô tỳ cáo lui trước”.
“Chờ một chút”, Đàm Văn Bác chưa kịp nghĩ gì vội nói “ngươi là người của Chiêu Dương cung, làm thế nào lại chạy đến Hội Lan Các?”
Hội Lan Các? Thì ra tên của cung điện cũ nát này là Hội Lan Các. Bất quá hắn thật là nhiều chuyện quá rồi, bản thân không được tự do đi lại trong hậu cung, người ta tới hay không tới nơi này liên quan gì đền
hắn. “Đương nhiên là đi bằng chân rồi”, Hiểu Nguyệt cảm giác được hắn
hơi lắm chuyện nên cũng không muốn trả lời hắn, cố tình hiểu sai lời
hắn.
“Bổn Vương hỏi ngươi tại sao lại từ Chiêu Dương cung chạy đến Hội
Lan Các, từ đây đến đó cũng mất gần 1 khắc (khoảng 15 phút)”. Đàm Văn
Bác kiên nhẫn giải thích rõ ràng, nhưng trong lòng vô cùng hoài nghi
Hanh Hoa cung nữ cố tình hỏi Đông đáp Tây.
Thật không ngờ, tên Vương gia này tính tình rất tốt, kiên nhẫn hỏi
nàng một lần rồi lại một lần, không hề giận dữ, nhưng lại rất kiên trì. Nhưng mình không nghĩ sẽ trả lời hắn để xem hắn sẽ làm gì mình đây.
“Chuyện này… Vương giả ngài xem cây cỏ đã đâm chồi nảy lộc trên mặt
đất, ánh nắng ấm áp, trăm hoa đua nở, chim choc hót mừng thật là một
cảnh sắc tuyệt đẹp. Cho nên Hoàng hậu nương nương nhất thời cao hứng,
truyền cho tất cả mọi người trong Chiêu Dương cung ra ngoài tản bộ,
chơi đùa”.
“Ngươi không biết nơi này là Hoàng cung cấm địa? Tự ý đi vào cấm địa là phạm trọng tội” Đàm Văn Bác biết Hiểu Nguyệt có ý nói việc nàng đến nơi này là do tùy hứng chứ không cố tình.
Cấm địa? Thì ra trong cung lại có một nơi như vậy, thật tốt quá cuối cùng mình cũng biết được cấm địa là như thế nào rồi. Bất quá, nếu nơi
này là cấm địa thì tại sao hắn lại ở đây? “Vương gia, ngài không phải
cũng tự ý đi vào đó sao?”, Hiểu Nguyệt mỉm cười, nếu đi vào cấm địa thì hắn hiện tại cũng vào rồi, tội gì mình không kéo hắn xuống nước – ít
ra có thể chắc chắn hắn không đi tố cáo, “Nếu nói là cấm địa thì ngoại
trừ Hoàng thượng cấm tất cả những người khác, cho nên Vương gia xem như cũng tự ý đi vào cấm địa rồi”.
“Ý của ngươi là nếu Bổn vương đi tố giác ngươi, ngươi cũng sẽ tố
giác Bổn vương?” Đàm Văn Bác kinh ngạc nói, tay phải lấy từ trong ng