
giờ nghĩ lại thời thiếu nữ tuổi mười lăm, mười sáu đẹp
nhất của tôi đều nhanh chóng trôi qua trong bôn ba tìm kiếm, nhưng vẫn vô vọng,
khiến tôi đến lúc chết vẫn khắc khoải tiếc nuối.
Rừng phong sau núi đã hai
lần ngả vàng sắc thu, tôi sống đến năm mười sáu tuổi. Tương truyền trước mười
sáu tuổi tôi không được phép sống trong cảnh xa hoa nhung lụa, nếu không sẽ bị
chết yểu. Do đó, phụ vương gửi tôi tới Thanh Ngôn tông, hy vọng có thể tránh
được kiếp họa đó. Tôi có thể yên ổn sống qua tuổi mười sáu, mọi người đều rất
phấn khởi, cảm thấy từ nay không phải lo lắng nữa. Ngày hôm sau, lập tức có sứ
giả tới đón tôi trở về vương cung.
Lúc sắp ra đi, tôi và
Quân Vỹ đều rơi lệ, tôi giao chú hổ Tiểu Hoàng cho anh ta chăm sóc. Vì Tiểu
Hoàng cần rừng núi, mà Vệ vương cung là một cái lồng son. Lúc đó, Quân sư phụ
không biết tại sao lại rời Quân Vu giáo đến ẩn cư ở gần Thanh Ngôn tông, đã đưa
Quân Vỹ bái tổ quy tông, và tiếp nhận ngôi vị Quân Vu giáo tông chủ, có nghĩa
là với địa vị đó Quân Vỹ đã có đủ tiền có thể nuôi được Tiểu Hoàng. Tôi và Quân
Vỹ hẹn nhau, mỗi tháng anh ta sẽ đưa Tiểu Hoàng đến thăm tôi, lộ phí anh ta tự
lo.
Phụ vương phong cho tôi là
Văn Xương công chúa, để chứng tỏ tôi là vị công chúa có học thức nhất Vệ vương
cung. Nhưng thường ngày sư phụ vẫn chê tôi, mặc dù tôi đã theo học mười bốn năm
nhưng mới chỉ học được một phần năm học vấn của sư phụ. Xem ra, trình độ văn
hóa của tôi như vậy đã được coi là tương đối cao, chứng tỏ người xung quanh hầu
như không có văn hóa.
Trên tôi còn có ba ca ca
và mười bốn tỷ tỷ. Bọn họ đều là con của những phi tần trong hậu cung của phụ
vương. Ba ca ca rất có hứng thú, đại ca hứng thú với thơ phú, nhị ca hứng thú
với mỹ nhân, tam ca hứng thú với đàn ông. Tóm lại không một ai có hứng thú trị
quốc bình thiên hạ.
Phụ vương mỗi lần nhìn
thấy họ đều ngao ngán, chỉ có những lúc trở về hậu cung vui đùa với tân phi mới
cảm thấy được an ủi. Lúc mới về vương cung, cảm giác duy nhất của tôi là, trong
thời đại loạn, chư hầu phân tranh, quần hùng tranh bá, một quốc gia đã mục rỗng
từ trong ra ngoài lại có thể tồn tại đến hôm nay thật đáng kinh ngạc.
Giả sử tôi không phải
người nước Vệ, tôi sẽ khuyên bản triều thôn tính nước Vệ, bởi thực sự nước Vệ
rất dễ thôn tính.
Trước nay tôi không tin
vào giấc mơ của phụ vương và vị trưởng tăng trong giấc mơ mơ đó. Giả sử sinh
mệnh con người bị chi phối bởi một thế lực hư vô, thì thế lực hư vô đó ít nhất
cũng có sức mạnh thể hiện ra một cách cụ thể, ví như tín ngưỡng, quyền lực, chứ
không phải là một giấc mơ. Số mệnh đã định tôi phải chết yểu, chuyện này quả
thật muốn tránh cũng không thể.
Tôi chết vào một ngày
đông hàn năm mười bảy tuổi.
Năm đó, nước Vệ xảy ra
đại hạn, từ thành Hàn Hà phía bắc tới thành Ẩn Kê phía nam, người chết đói đầy
đồng, dân không có gì ăn, cả vương quốc như chiếc bánh nướng vàng khè để trên
bờ Đoan Hà chờ có người nhận ra đến lấy đi. Ngày hôm đó, mười vạn đại quân Trần
đã đứng ngoài kinh đô, chiến giáp đen sì, binh đao sáng loáng, họ đến thôn tính
nước Vệ, kết thúc nền thống trị tám mươi sáu năm của họ Diệp trên đất Vệ.
Sư phụ tạ thế hai tháng
trước đó, lúc lâm chung sư phụ cũng không nghĩ ra cách nào cứu nước Vệ. Tôi là
đệ tử đích truyền của ông, điều này có nghĩa, tư duy của thầy trò cùng một
mạch, sư phụ đã không có cách gì, tôi càng không có.
Lúc mới trở về vương
cung, tự nghĩ đó là bổn phận của mình, tôi dành thời gian viết tờ biểu “Gián Vệ
công thư”, trình lên triều đình, bày tỏ suy nghĩ của mình đối với chính thể
hiện tại, phản hồi duy nhất nhận được là, phụ vương xoa đầu tôi nói, chữ con
rất đẹp, sau đó ra lệnh giam lỏng tôi.
Chỉ vì nước Vệ là một
quốc gia nằm ở bên rìa đại lục, làn gió chính trị ở vương đô của thiên tử thổi
triền miên trên mảnh đất khai phá hàng trăm năm, nhưng dẫu thổi tám mươi sáu
năm cũng không tới được nước Vệ, mặc dù ở vương đô đã có phụ nữ làm quan, nhưng
phụ nữ nước Vệ chưa bao giờ được tham chính, hơn nữa đất nước chúng tôi có phân
công rõ ràng đàn ông cày ruộng, đàn bà dệt vải, khiến phụ nữ chỉ có hai chức
năng, dệt vải và sinh con.
Khi đã sắp mất nước, cuối
cùng phụ vương cũng muốn nghe kiến nghị của tôi, nhưng lúc đó tôi đã chẳng còn
kiến nghị gì hết, chỉ có một kiến nghị duy nhất là mọi người nên tranh thủ ăn
nhiều đồ ăn ngon, đến khi mất nước, tất cả cùng tuẫn tiết, thế là tôi lại bị
phụ vương giam lỏng.
Ông vuốt râu, run run
trách tôi: “Tuy lớn lên ở nơi sơn dã, nhưng thân là công chúa, con không có
chút tình cảm nào với xã tắc ư?”.
Sau lần răn dạy ấy, tin
đồn tôi là người vô cảm lan truyền khắp vương thất. Các ca ca, tỷ tỷ đều than
thở: “Trăn Nhi, muội đọc nhiều sách như vậy, nhưng lại không hiểu đạo lý sách
răn dạy, muội lạnh lùng, vô cảm. Phụ vương đã thương nhầm muội rồi”.
Điều này đúng là khó
tưởng tượng, khi cần nghiêm túc họ lại không nghiêm túc, đến khi xảy ra kết cục
tất yếu, họ lại giả bộ nghiêm túc, nếu có thể duy trì sự nghiêm túc giả dối đó
đến phút cuối cùng, cũng coi như đáng khóc, đáng