
đã
đứng ở đó. Lúc tôi ngước nhìn, họ đã nhất loạt rút binh khí. Động tác cũng đều
tăm tắp như trang phục của họ, có thể thấy đây là một toán quân có kỷ luật.
Điều lạ lùng là động tác của họ giống hệt nhau, từng binh khí sáng loáng rút ra
đều tăm tắp. Đương nhiên, sau này tôi mới biết binh khí của họ mặc dù trông tựa
như lưỡi hái, thực ra gọi là dao quắm. Chỉ khác một chút thôi, lưỡi hái dùng để
cắt lúa, dao quắm dùng để chặt đầu.
Bởi tôi ít khi xuống núi,
chưa từng trải, vừa trông thấy mười mấy lưỡi dao trong tay toán người đứng
thành hàng phía trước đã sợ chết khiếp, Mộ Ngôn đứng chắn đằng trước, tôi lo
lắng hỏi anh ta: “Anh có đệ tử nào không?”.
Anh ta chưa kịp trả lời,
mười mấy con dao đã vung lên. Anh ta đẩy tôi ra, vọt người lên, chỉ thấy bóng
áo choàng đen tung hoành giữa ánh dao sáng loáng, khiến tôi hoa mắt.
Động tác của anh ta nhanh
như chớp, tôi không dám chớp mắt, cũng chỉ thỉnh thoảng nhìn rõ một hai động
tác. Ví như, từ đằng sau chộp cổ tay một người áo đen, kéo người đó quay nửa
vòng, thanh đao trên tay lập tức chém đứt cổ người áo đen phía sau định đâm anh
ta, máu tươi phun ra. Anh ta còn kịp né sang một bên tránh tia máu vọt.
Trong chốc lát, toán áo
đen gần chục người, bị anh ta giải quyết chỉ còn hai, ba. Cuối cùng khi cảnh
tượng khủng khiếp sắp trôi qua thì một lưỡi dao phi thẳng về phía tôi.
Sư phụ tôi cả đời ghét
nhất ẩu đả, chưa bao giờ dạy tôi những miếng võ hộ thân. Mắt thấy con dao đang
vù vù lao tới, sắp cắm vào cổ họng mình, tôi kinh hãi đứng im. Quả là một tình huống
ghê rợn. Thử tưởng tượng, nếu lúc đó tôi sợ nhũn người, đổ sụp xuống, lưỡi dao
thẳng đường phi tới bay qua đầu tôi, vậy là tôi có thể tránh được. Nhưng toàn
thân tôi cứng đờ, mặc dù sợ đứng tim, chân tôi cũng không khụy xuống, trở thành
tấm bia sống
Đúng lúc tôi tưởng mình
chết chắc, bất chợt một màu đen tuyền trùm lên tôi, giống như mây tan, trời
nắng sau cơn mưa, bầu trời từ trên cao ép xuống, chân tôi cuối cùng mềm nhũn
khụy xuống dưới bóng đen ấy.
Mộ Ngôn kéo tôi vào lòng,
tung người vọt lên không đá nhẹ, lưỡi dao kia bay vút trở lại. “Phập!”. Tiếng
dao cắm gọn vào da thịt, một người áo đen kinh hoàng lao về phía tôi, phía
dưới, chỗ bụng anh ta một chuôi dao thò ra, con dao vừa rồi đã cắm trúng bụng
anh ta, sâu lút tới chuôi. Anh ta từ từ quỵ xuống. Thiện ác cuối cùng đã được
trả, thiên đạo luân hồi, người áo đen đó rõ ràng không thể tin thiên đạo có thể
luân hồi nhanh như vậy.
Một cảnh chết chóc, Mộ
Ngôn nói: “Không hiểu tiểu đệ bất tài của ta hàng ngày dạy các ngươi thế nào.
Nếu là ngươi, ta sẽ giết cô gái ngay khi vừa bước vào hang này, trước tiên phải
khiến đối phương bối rối. Cũng may cuối cùng ngươi cũng tỉnh ngộ, nhưng đã
muộn”. Người áo đen đó chưa chết hẳn, đồng tử giãn dần, líu lưỡi nói:
“Ngươi...”.
Mộ Ngôn cười nhạt: “Hắn
tưởng ta không biết gì sao, e là hắn quá coi thường đại ca này rồi!”.
Người đó không nói gì
nữa, chỉ cúi đầu, tay run run giơ lên, xem ra anh ta muốn rút con dao khỏi
bụng. Mộ Ngôn lấy tay bịt mắt tôi, trong động vang lên một tiếng rên khủng
khiếp, tôi hỏi: “Anh ta làm gì vậy?”.
Mộ Ngôn trả lời: “Nước
Trần có truyền thuyết, người chết nếu mang hung khí trong người, kiếp sau sẽ
vẫn phải theo nghề võ”.
Tôi nói: “Vậy có phải anh
ta thích làm văn nhân?”.
Mộ Ngôn buông tay nói:
“Có thể người ta chỉ thích làm dân thường”.
Rất nhiều năm trước, tôi
luôn tin rằng, con người ta không thể vô duyên cớ làm việc gì đó, mọi việc phải
hỏi rõ nguyên do. Ví dụ, đầu bếp nấu cho tôi món ăn tôi không thích, tôi sẽ
chạy đi hỏi đầu bếp, tại sao không làm món khoai tây chiên, tại sao, tại sao,
tại sao??? Hỏi một hồi như vậy, thông thường, ngay ngày hôm sau trên bàn ăn của
tôi sẽ xuất hiện món khoai tây chiên. Điều này dạy cho tôi tầm quan trọng của
hiểu biết, phải có hiểu biết mới hạnh phúc và ngược lại. Từ lúc mười bốn tuổi
đến mười bảy tuổi, trong ba năm, tôi đã nhiều lần hồi tưởng suy nghĩ tại sao
mình lại thích Mộ Ngôn. Kết luận là bởi vì chàng đã cứu tôi hai lần trong vòng
bảy ngày, khi chúng tôi chẳng quen biết nhau.
Quân Vỹ cho rằng, không
phải tôi thích thật sự, chỉ là tôi tưởng vậy thôi, còn nếu thích thực sự không
cần lý do, không phải hỏi tại sao. Nhưng tôi lại thấy, lý do thích một người,
giống như móng của ngôi lầu, trên đời không có ngôi lầu nào không có móng, cũng
không có yêu thích không có nguyên do.
Tình cảm của tôi đối với
Mộ Ngôn được xây dựng trên nền móng hai lần chàng cứu tính mạng tôi, cũng có
thể nói, trên đời này ngoài tính mệnh của tôi, không có gì quan trọng, thuần
túy hơn. Quân Vỹ không thể hiểu logic của tôi, chủ yếu là vì bản thân anh ta
không có logic.
Chịu ơn người ta một, báo
đáp người ta mười, giờ chịu ơn người ta mười rồi thì không gì có thể báo đáp
được, mà đạo lý ở đời, nếu không có gì để báo đáp, người ta thường đem thân báo
đáp. Nếu lúc ấy tôi ý thức được rằng, tình cảm của mình đã manh nha, tôi đã
thầm thích chàng ngay từ khi chàng ra tay cứu mạng, nhất định tôi sẽ hứa trao
gửi thân mì