
nữ xinh đẹp và
một chàng công tử hào hoa sẽ bay bổng lãng mạn như nét chữ thảo của nhà đại thư
pháp. Tự nhiên, tôi cảm thấy đang bị người ta cợt nhả, liền thuận thế đạp cho
anh ta một cái. Cú đạp quá mạnh, khiến máu ở chỗ kín trong người ục ra.
Tôi và người đó lần đầu
gặp nhau, tôi đạp anh ta một cái, hậu quả là bật ra máu tháng đầu tiên.
Anh ta đương nhiên không
bị đạp ngã, nhìn thấy tôi ra chân, anh ta lập tức lùi về sau, có thể thấy anh
ta phản ứng rất nhanh. Còn tôi hoàn toàn không nhận ra rút cục anh ta làm thế
nào đang từ tư thế ngồi chuyển sang tư thế đứng. Tôi nheo mắt nhìn anh ta, dưới
ánh trăng màu bạc rọi vào cửa hang, dáng người anh ta to cao thẳng tắp, một
chiếc mặt nạ màu bạc che nửa khuôn mặt bắt đầu từ sống mũi tới trán, phía dưới
là đôi môi mỏng lạnh lùng, hàm dưới là một đường vòng cung tuyệt đẹp.
Một thoáng yên lặng.
Anh ta lau vết máu dính
trên môi, nhếch mép: “Ghê gớm thật, tôi cứu cô, vậy mà cô lấy oán trả ơn”.
Nhưng cơ thể ra quá nhiều
máu khiến tôi hoảng sợ, không thể giải thích được gì, đột nhiên òa khóc. Trong
khi khóc, vùng bụng vận động quá mạnh, khiến váy tôi dần dần ướt hết, máu trào
từng đợt, càng lúc càng nghiêm trọng. Nhưng tồi tệ nhất là, hôm đó tôi mặc váy
trắng. Ánh mắt anh ta bắt đầu hướng vào chiếc váy của tôi, ngập ngừng một lát,
anh ta hỏi: “Nước hồi à?”.
Tôi nức nở: “Cám ơn, tôi
không khát. Nhưng có lẽ tôi bị xuất huyết, sắp chết rồi”.
Anh ta tiếp tục chú ý tới
chiếc váy của tôi, chặc lưỡi một tiếng: “Cô không chết đâu, chỉ là thấy nước
hồi mà thôi”.
Tôi không hiểu: “Nước hồi
là gì?”.
Anh ta lưỡng lự một lát:
“Chuyện này mẹ cô nên nói với cô chứ”.
Tôi nói: “Anh à, tôi
không có mẹ, anh hãy nói với tôi đi”.
Thật khó tưởng tượng, tôi
nhận được toàn bộ kiến thức về “nước hồi” từ một người đàn ông xa lạ. Nhưng
càng khó tưởng tượng nếu sư phụ đích thân nói với tôi là, “Nước hồi chính là tử
cung xuất huyết có quy luật, theo chu kỳ...”. Ngay ông trời cũng cảm thấy như
vậy là làm khó cho một ông lão bảy mươi chín tuổi, nên đã không để cho ông phải
nói.
Anh ta bảo tên anh ta là
Mộ Ngôn. Đương nhiên đó không phải là tên thật. Nếu một người đeo mặt nạ, thì
cái tên tất nhiên cũng sẽ là tên giả, nếu không sẽ mất đi ý nghĩa của việc giấu
mặt.
Tôi nói với anh ta tôi
tên là Quân Phú Quý, hoàn toàn chỉ là do lo sợ, biết đâu con người này là kẻ
thù của cha tôi. Một khi biết tôi là con gái của ông rất có thể hắn sẽ giết tôi
để rửa hận. Trong lịch sử đã có những bi kịch như vậy, rất nhiều công chúa bị
liên lụy, mất mạng, nếu không cũng bị ép gả cho người nào đó, để rồi sống trong
hôn nhân bất hạnh.
Vậy là, chúng tôi ở bốn,
năm ngày trong hang núi, uống nước suối bên ngoài, ăn các loài cá dưới suối.
Tôi không thể về nhà ngay được vì chất độc còn chưa giải hết, bởi vì Mộ Ngôn
cho rằng, đã cứu người phải cứu tới cùng, cũng như tiễn Phật phải tiễn đến tận
Tây Thiên, làm nửa vời không phải là tính cách của anh ta.
Hằng ngày tôi đều phải
uống một loại thuốc, sau đó chích cổ tay lấy ra nửa cốc máu. Khi tôi chích máu,
Mộ Ngôn thường ngồi trên phiến đá trước giường chơi đàn. Đó là một loại đàn bảy
dây, dây được làm bằng tơ tằm, mỗi lần gảy phát ra những âm thanh tròn mượt.
Mỗi lần Mộ Ngôn chơi đàn đều khiến tôi nhớ tới Quân Vỹ và tiếng đàn khiến người
ta chỉ muốn chết ngay cho xong của anh ta. Rồi lại thấy tiếc là anh ta không
được nghe tiếng đàn tuyệt diệu của người ngồi trước mặt tôi, để anh ta xấu hổ
mà tự sát, không dám đầu độc tôi bằng tiếng đàn của mình nữa.
Trong năm ngày, tôi thực
sự rất muốn lật mặt nạ của Mộ Ngôn, để xem rốt cuộc mặt mũi anh ta thế nào.
Nhưng cứ nghĩ tới làm vậy có thể bị anh ta chém chết, lại không dám động đậy.
Cũng chỉ hiếu kỳ mà thôi, có lúc chuyện chẳng liên quan đến mình, nhưng vẫn
muốn làm cho rõ, đúng là bới việc ra làm.
Buổi chiều ngày thứ sáu,
vết thương ở chân tôi cũng đã khá hơn nhiều, có thể đi lại được. Mộ Ngôn dặn
tôi: “Không cần phải chích máu nữa, sáng sớm mai tôi sẽ đưa cô về”.
Không ngờ lại chia tay
nhanh như vậy, quan trọng là tôi vẫn chưa lật được mặt nạ của anh ta, tôi nhất
thời không chịu được, đứng chôn chân tại chỗ. Anh ta hỏi: “Sao, chưa muốn đi
hả?”.
Tôi lắc đầu trả lời:
“Không phải, không phải. Nhưng mà, anh không đi với tôi sao? Cái hang núi này
làm gì có nhiều đồ, anh cũng đâu phải sẽ sống mãi ở đây”.
Anh ta trầm ngâm trả lời:
“Tôi không đi được, tôi phải ở lại đây”.
Tôi nói: “Nhưng anh ở lại
đây làm gì? Anh có một mình, ở lại đây chẳng có ai nói chuyện với anh, chẳng có
ai nghe anh đàn”.
Anh ta gục đầu trên cây
đàn: “Tôi phải đợi một người, e là nếu tôi đi, người tôi cần đợi sẽ không tìm
thấy tôi”.
Tôi lập tức cảm thấy bối
rối, nếu tiếp tục hỏi sợ rằng can thiệp quá sâu vào chuyện riêng tư của anh ta,
nhưng nếu không hỏi sẽ mãi mãi không biết câu trả lời. Tôi nói: “Chuyện
này...”.
Anh ta đứng dậy, cười:
“Nói đến là đến, hôm nay có thể là ngày may mắn”.
Tôi ngẩng đẩu nhìn, cửa
hang có tiếng động. Không biết từ lúc nào, một toán người áo đen, bịt mặt