
nh cho chàng. Nhưng chính lúc bàn tay chàng rời khỏi mắt tôi, trái
tim tôi đã đập thình thịch, nhưng tôi không hiểu tại sao.
Tôi hỏi chàng: “Tại sao
vừa rồi anh cứu tôi?”.
Chàng nói: “Cô mới chỉ là
đứa trẻ, phàm là nam nhi không thể thấy chết không cứu”.
Tôi nói: “Nếu tôi đã lớn
rồi thì sao?”.
Chàng quay người kéo tôi
vào trong hang, cười: “Vậy thì càng không thể không cứu”.
Tôi vốn có cơ hội tuyệt
vời nhưng tôi lại không nắm lấy, khốn khổ hơn, lúc sắp mất cơ hội, tôi vẫn
không biết, tôi chỉ ngây ra nhìn nụ cười nửa miệng của chàng. Tôi bảo chàng:
“Tôi chẳng biết trả ơn anh thế nào, tôi tặng anh một bức tranh được không, tôi
vẽ cũng được, anh muốn tôi vẽ gì tặng anh?”.
Lúc đó, ánh sáng trong
hang đang đẹp, chàng nghiêng đầu nhìn tôi: “Sao?”.
Dáng nghiêng đầu và giọng
nói mới tuyệt làm sao.
Tôi bất ngờ bị mê hoặc,
không nén nổi ý nghĩ muốn thể hiện một chút với chàng. Tôi tìm khắp nơi, nhưng
trong hang chẳng có cái bút nào. Mặc dù có thể đốt cây, lấy than để vẽ, có thể
vẽ tranh than trên giấy bồi. Nhưng trước đó mấy ngày, để tiện tôi đã cắt chúng
thành những mảnh bằng bàn tay, cùng lắm chỉ có thể vẽ trứng gà, muốn vẽ người e
rất khó.
Mộ Ngôn thấy tôi lúi húi
tìm kiếm mãi, tay cầm nắm giấy nhỏ không biết làm gì, hình như hiểu ra, chàng
đưa cho tôi một cành cây, nói: “Dùng cái này đi, nếu cô thực sự muốn vẽ tranh
tặng tôi, vẽ trên đất cũng được”.
Tôi cầm cành cây ngẫm
nghĩ một lát, run run bắt đầu nét đầu tiên. Nhưng giống như một nghệ nhân thêu
tài hoa, dù khéo léo đến mấy cũng không thể thể dùng que sắt tạo ra hoa văn
trên vải, tôi cũng bối rối như họ.
Tôi vốn định vẽ tư phong
trác việt của Mộ Ngôn khi tung người vọt lên, tay không quật ngã hai tên áo
đen. Vẽ xong, chàng ngắm nghía hồi lâu rồi nói: “Cô vẽ gì vậy? Trông như con
khỉ trèo cây hái đào, lại giống như con gấu chó đang cố với tổ ong...”. Ấn
tượng lúc đó tôi để lại cho Mộ Ngôn là như vậy, một cô gái tự cho là mình vẽ
rất được, lại vẽ chàng giống hệt như một con khỉ hái quả và con gấu chó trèo
cây.
Bây giờ tôi đã có thể
dùng cây vẽ lên đất những nhân vật sinh động như thật, nhưng cuối cùng chẳng có
cách nào sửa lại ấn tượng của Mộ Ngôn đối với tôi. Quân Vỹ nói: “Có thể người
ta cảm thấy muội vẽ một vật có thể giống bất cứ vật gì, như vậy là rất có tài”.
Quân Vỹ có suy nghĩ như
vậy cho thấy anh ta có tư duy của một kiếm khách. Nhưng vẽ tranh và dụng kiếm
khác nhau ở chỗ, khi anh dụng kiếm, trong mắt mọi người, có thể là bất kỳ chiêu
nào, đó chính là kiếm thuật xuất chúng. Còn vẽ tranh, nếu vẽ một vật mà người
xem lại nhìn thành vật khác thì bức tranh đó chắc chắn không bán được.
Tôi và Mộ Ngôn do số phận
run rủi, sống cùng nhau gần sáu ngày. Đêm thứ sáu, trong khi tôi ngủ, chàng rời
hang núi. Tôi đợi chàng bốn ngày trong hang. Nhưng chàng không quay lại. Bốn
ngày sau tôi buộc phải ra đi, chỉ vì lúc đó đang là mùa hạ, thi thể những người
áo đen đang bắt đầu phân hủy, ruồi nhặng bu đầy, bốc mùi hôi thối khủng khiếp.
Nếu tôi và chàng gặp nhau
vào mùa đông, lúc tôi vẫn mơ hồ không hiểu thế sự, nhất định tôi sẽ tiếp tục
chờ đợi cho tới khi tôi tìm ra nguyên do tôi đợi chàng. Tìm ra rồi, tôi lại có
lý do đợi tiếp, đợi cho tới ngày chàng quay trở lại, hoặc vĩnh viễn không trở
lại, nhưng đó lại là chuyện khác.
Nhưng thực tế, tôi đã sớm
bỏ đi, mang theo nỗi buồn vô tận. Lúc đi tôi vẫn nghĩ đợi chàng bốn ngày là để
chính thức cáo biệt chàng. Hiển nhiên, đó là một cách nghĩ quá đơn thuần, tôi
đã sớm giải phóng tâm hồn để yêu Mộ Ngôn, nhưng lại không thể đồng thời giải
phóng trí tuệ để nhận thức rằng mình đang yêu chàng. Đó chính là nguyên nhân
tôi để mất chàng.
Lúc tôi ra khỏi hang núi,
đi được một đoạn xa, quay đầu nhìn lại mới phát hiện, hang này ở phía sau núi
Nhạn Hồi.
Hai năm sau đó, núi Nhạn
Hồi trở thành nơi tôi thường lui tới. Mà sau khi bị Quân Vỹ bắt đọc cuốn tiểu
thuyết diễm tình anh ta mới sáng tác, cuối cùng tôi đã hiểu ra tại sao thỉnh
thoảng tôi lại nhớ về Mộ Ngôn, tại sao khi chẳng có việc gì cũng đi ra sau núi
lang thang một mình. Thì ra tôi giống nhân vật nữ trong tiểu thuyết, tình yêu
đã manh nha. Điểm khác nhau duy nhất giữa nhân vật nữ trong truyện và tôi ở
chỗ, khi tình cảm nảy nở, cô gái ấy rất hiểu tình lang. Còn tôi khi tôi âm thầm
thích Mộ Ngôn, tôi không hề biết chàng ở đâu, chàng bao nhiêu tuổi, có nhà, có
ngựa không, nhà và ngựa là trả góp hay trả một lần, song thân có còn, chàng có
sống chung với họ…
Từ khi biết mình yêu Mộ
Ngôn, tôi vẫn tìm chàng, nhưng bặt vô âm tín, dường như trên đời chưa hề tồn
tại con người này, thậm chí tôi còn dựa vào quan hệ của gia tộc để tìm, nhưng
cũng không thấy.
Tôi vẫn nghĩ chàng là
người nước Trần, nhưng vào thời đại mà thay đổi quốc tịch còn dễ hơn thay đổi
đàn bà thì có thể hôm nay chàng là người nước Trần, ngày mai có thể là thần dân
nước Vệ của tôi. Tóm lại, ý nghĩ tìm kiếm chàng từ quốc tịch là không thể thực
hiện được. Nhưng ngoài thông tin chàng là người nước Trần, tôi không có bất kỳ
manh mối nào khác. Bây