
ết.
Con sẽ không đau nữa, ta đã tự ý làm vậy, con có muốn tỉnh lại không?”.
Tôi nhìn ông, nhoẻn cười,
gật đầu: “Con muốn”.
Đó không phải là cải tử
hoàn sinh, Diệp Trăn đã chết.
Vạn sự đều có nhân quả,
đây chính là nhân quả của tôi.
Người ta sau khi chết, ý
thức dần dần phân tán, cuối cùng tan biến, đó là truyền thuyết của Cửu Châu.
Trước đây, tôi vẫn tưởng đó là truyền thuyết, cho tới khi bản thân nếm trải cái
chết mới biết truyền thuyết cũng đáng tin cậy.
Ba ngày sau khi tôi được
an táng, nhân lúc đêm khuya, Quân sự phụ lén vào vương lăng, mang thi thể tôi
về núi Quân Vu. Lúc đó, phần hồn chưa thoát hẳn, vẫn lưu lại trong cơ thể tôi.
Ông đưa thần dược của giáo phái vào cơ thể dập nát của tôi, đó là một viên giao
châu sáng chói, dùng để giữ phần ý thức còn sót lại, để nó mãi mãi không thể
rời khỏi cơ thể. Về cơ bản, đó chẳng qua là thay đổi trạng thái tử vong, ngoài
có thể cử động và suy nghĩ, tôi chẳng khác gì người chết.
Cơ thể đó không thể lớn
thêm được nữa, tôi không thể thở, mất hẳn khứu giác và vị giác, cũng không cần
phải ăn để sống, không có cảm giác đau đớn. Bên ngực trái, nhịp đập không phải
là của trái tim nóng hổi mà chỉ là của một viên ngọc lặng lẽ nằm đó, rất sáng
nhưng lạnh ngắt như một khối băng, khiến tôi rất lạnh. Nhưng rút cục, tôi có
thể mở mắt ngắm nhìn thế gian đã là sung sướng lắm rồi.
Bây giờ tôi không còn là
công chúa gì nữa, cũng không phải gánh vác bổn phận gì hết. Quân sư phụ đặt cho
tôi một cái tên mới, Quân Phất. Có nghĩa là, cuộc đời tôi nhẹ như hạt bụi, phủi
một cái là tan. Tôi nghĩ, đúng là một cái tên bi thương mà ý nghĩa.
Lần tuẫn tiết đó, tôi đã
phải trả giá đắt, mất mạng đã đành, quan trọng là xương sọ bị vỡ, nội tạng cái
xô lệch, cái giập nát, chảy rất nhiều máu. Điều đó có nghĩa từ nay về sau, cơ
thể sẽ rất yếu, mặc dù không có có cảm giác đau đớn, nhưng thường xuyên nôn ra
máu.
Quân sư phụ dùng giao tơ
chỉnh sửa dung mạo cho tôi, chỉnh xong xinh đẹp hơn trước nhiều, chỉ có điều,
vết nứt trên sọ quả rất lớn, giao tơ cũng không vá được, để lại một vết sẹo dài
từ giữa lông mày, qua trán xuống tai trái. Lúc đầu nhìn thấy mặt tôi, Quân Vỹ
mãi không nói nên lời, lúc lâu sau mới nói: “Yêu quái, như thế này quá giống
yêu quái, thanh thoát như cũ không tốt hơn sao?”. Tôi nói: “Tôi đã nhìn kỹ rồi,
ngũ quan thì không có gì thay đổi, chỉ là nhìn hơi kỳ lạ, yêu ma hơn trước một
chút thôi, không sao cả, cứ coi như tôi chỉnh hình thất bại đi”.
Nhưng những vết sẹo ấy
cuối cùng lại rất chướng mắt, Quân sư phụ dùng giấy bạc làm chiếc mặt nạ, che
nửa khuôn mặt tôi. Tôi định đề nghị dùng mặt nạ da người, như vậy nhìn sẽ tự
nhiên hơn, nhưng thấy mặt nạ da người thông hơi rất kém, nên cuối cùng lại
thôi.
Tôi đã tưởng sau đó, có
thể sống những tháng ngày thoải mái tự tại nhưng thực tế không như thế. Chỉ là
lúc đó không nghĩ ra, lại cho là người chết rồi thì vô lo vô nghĩ, nhưng ưu
phiền đến từ tâm tưởng, tâm tưởng vẫn còn sao có thể vô ưu. Quân sư phụ đã bỏ
bao tâm huyết để tôi sống lại. Sư phụ muốn hoàn thành một việc, việc này rất
khó, chỉ dễ hơn việc bắt Quân Vỹ sinh cho tôi một đứa con mà thôi.
Ông muốn tôi đi hành
thích Trần vương.
Ông cấy viên giao châu
vào người tôi, đánh thức tâm thức tôi từ hư không trở về. Viên giao châu được
thổi vào Hoa Tư dẫn thần bí nhất trong mật la thuật, bí thuật này được đưa vào
cơ thể tôi cùng với viên giao châu.
Nếu có người uống vài
giọt máu của tôi, sẽ bị nhiễm hơi khí của giao châu trong cơ thể tôi, dù chỉ
một giọt, cũng khiến tôi lập tức nhìn thấy Hoa Tư điệu của họ. Tấu ra khúc nhạc
này là có thể dệt mộng cảnh cho người đó. Mộng cảnh này tái hiện một thời đoạn
của quá khứ, có thể ra khỏi mộng cảnh hay không, phải xem người đó có thoát
khỏi ước vọng trầm luân của mình hay không. Nhưng trên đời rất hiếm người thoát
khỏi ước vọng trầm luân của chính mình.
Quân sư phụ muốn tôi giết
chết Trần vương bằng cách đó.
Về góc độ cá nhân, cho dù
nước Trần đã thôn tính nước Vệ, tôi cũng không oán hận Trần vương. Trong thời
đại mạng người như cỏ rác, thắng làm vua thua làm giặc, chuyện đó cũng là
thường tình. Nhưng tính mạng Trần vương đổi lấy nửa cuộc đời tôi trên nhân thế,
tôi cho rằng rất đáng. Tôi muốn đi giết ông ta không phải vì tôi từng là công
chúa nước Vệ, mà chỉ vì tôi còn lưu luyến thế gian.
Quân sư phụ nói: “Chưa
vội hành thích Trần vương. Hoa Tư dẫn mới cấy vào cơ thể con chưa lâu, vận dụng
chưa thành thục, con cần có thời gian thích nghi”.
Tôi nghĩ việc này đúng là
không nên vội.
Quân sư phụ nhìn thần
sắc, dường như đoán được suy nghĩ của tôi. Lại nói thêm: “Nhưng con cũng không
nên quá ung dung, Trần vương bệnh trọng, quy thiên cũng là chuyện hai, ba năm
tới. Con vẫn nên chớp thời cơ, nếu ông ta chết trước khi con đến hành thích,
thì không hay”.
Tôi nói: “Vậy thì tốt
quá!”.
Sư phụ nhìn ra dãy núi
phía xa, sắc mặt thâm trầm khó đoán: “Như thế không được, vậy báo thù còn có ý
nghĩa gì”.
Thực ra tôi rất muốn thức
tỉnh sư phụ, nếu Trần vương bị bệnh tật đau đớn già