
ca ngợi. Nhưng rõ ràng họ
không làm được bổn phận của vương tộc. Theo tôi, vương tộc và đất nước là một,
khi nước mất, vương tộc cũng tiêu vong.
Mùng bảy tháng mười một,
bầu trời ảm đạm thê lương.
Chưa đến ba ngày bị quân
Trần vây thành, phụ vương đã quyết định đầu hàng, chưa có nước nào sự diệt vong
lại diễn ra lặng lẽ như nước Vệ. Những ghi chép trong thư tịch cổ về cảnh tượng
ngày tàn của các quốc gia cổ đại như hoàng đế tự thiêu, quần thần treo cổ,
vương tử, công chúa bỏ trốn, tất cả đều không xảy ra. Chỉ có phụ nữ tỏ ra hoảng
loạn nhất thời, bởi vì sau khi mất nước, họ không thể sống suộc sống vương giả
như trước, nhưng nếu bỏ trốn khỏi vương cung, nếu không bôn ba vất vả thì không
thể sinh tồn, huống hồ vương cung hoàn toàn không hỗn loạn. Tất cả vẫn bình yên
quy củ, hoàn toàn không cần thiết bỏ trốn. Họ đắn đo cân nhắc, cuối cùng quyết
định chờ đợi.
Sau khi nội giám truyền
tin mới nhất, tôi mặc bộ quần áo đẹp nhất từ trước tới nay. Tương truyền đó là
bộ áo lông được dệt từ lông của tám mươi mốt con hạc, trắng muốt, nhược điểm
duy nhất là quá giống tang phục, cho nên bình thường khó có cơ hội mặc nó.
Giờ ngọ ba khắc, lá cờ
hàng màu trắng rủ trên nóc thành lầu, trời có mưa nhỏ.
Nước Vệ hạn hán đã lâu,
cơn hạn châm ngòi cho cái chết của vương quốc này, khi vương quốc diệt vong lại
có mưa tống tiễn.
Tôi bước lên thành lầu mà
không gặp trở ngại nào. Ba vạn tướng sĩ trong thành đều cởi giáp buông giáo,
màu sắc của binh khí xem ra ảm đạm hơn vài phần so với quân Trần. Binh khí là
sự tiếp nối của sĩ khí, nước mất nhà tan, lại không thể quyết chiến một trận,
khiến tướng sĩ sống dở chết dở, mà gươm đao thì đã chết hẳn. Bức tường thành
cao sừng sững như vậy, quốc vương cho rằng, tường thành cao mang ấn tượng kiên
cố chắc chắn, cao là biểu tượng của sức mạnh. Nhưng sức mạnh đầy ấn tượng như
vậy không địch nổi một câu nói, không địch nổi lời nói của đương kim hoàng
thượng Vệ quốc: “Chúng ta đầu hàng”.
Phóng tầm mắt ra xa, đất
đai Vệ quốc mênh mông, từ đường chân trời mây đen ùn ùn kéo đến, mưa nhỏ như
sợi tơ uốn éo trong gió vương trên mặt binh sĩ nước Trần trong hàng quân nghiêm
chỉnh đứng ngoài thành. Tôi nhìn lần cuối quốc thổ dưới chân mình, đó vốn là
vùng đất phì nhiêu, nơi thần dân nước Vệ bao đời an cư lạc nghiệp.
Có tiếng bước chân loạng
choạng phía sau, giọng phụ vương khản đặc: “Trăn Nhi, con định làm gì?”.
Chỉ sau một đêm, phụ
vương đã già đi trông thấy. Tuy đã có tuổi nhưng do bồi bổ tốt, trước đây chúng
tôi vẫn giả bộ cho rằng ông vẫn còn rất trẻ. Nhưng lúc này, cũng không thể giả
bộ được nữa.
Thực ra tôi không có gì
để nói, sự thể đã như vậy, nói cũng vô ích. Phụ vương được một thái giám dìu
đi, suy sụp như sắp đổ quỵ. Tôi thầm sắp xếp ý nghĩ trong đầu, nói với phụ
vương: “Phụ vương còn nhớ Thanh Ngôn tông chủ, sư phụ Huệ Nhất của con chứ?”.
Ông chầm chậm gật đầu.
Gió thổi ù ù, vạt áo bay
phần phật, chỉ cần hơi phân tâm là không thể nào nghe rõ, buộc phải nói to.
Người bó chặt trong áo choàng lông hạc trắng muốt, tôi trịnh trọng nói: “Sư phụ
đã dạy Diệp Trăn đại nghĩa của vương tộc, thường răn rằng vương tộc là tôn
nghiêm của xã tắc, tôn nghiêm của vương tộc chính là tôn nghiêm của xã tắc,
không thể bị chà đạp. Nhưng khi dâng biểu đầu hàng, phụ vương có coi mình là
tôn nghiêm của xã tắc? Nếu Diệp Trăn là vua một nước, chắc chắn sẽ không đầu
hàng, khiến xã tắc chịu đại nhục. Phụ vương có thể cho rằng làm như vậy là
tránh cho trăm họ nước Vệ thoát khỏi họa binh đao, nhưng hôm nay quân Trần đã ở
ngoài kinh đô, suốt dọc đường từ bờ Đoan Hà đến kinh đô, quân Trần đã giẫm lên
xương cốt thần dân nước Vệ chúng ta, ba vạn quân sĩ trong thành nhất tề cởi
giáp đầu hàng, làm sao xứng với muôn dân đã bỏ mạng vì xã tắc? Bây giờ, những
người ở đây đều không phải là nam nhi của nước Vệ, những người đó đã yên nghỉ
nơi chín suối. Mặc dù Diệp Trăn từ nhỏ sống trên núi nhưng vẫn mang trong người
dòng máu hoàng tộc, đại biểu cho tôn nghiêm của xã tắc, phụ vương dẫn cả tông
thất đầu hàng nước Trần, nhưng Diệp Trăn quyết không thể. Nếu Diệp Trăn chỉ là
một thảo dân, hôm nay dưới vó ngựa quân Trần đành chịu nhục, nhưng Diệp Trăn
lại là công chúa...”.
Tiếng sấm chớp ầm ầm, mưa
trút xuống. Tôi quay người nhìn xuống dưới thành, một công tử y phục hoa lệ
không biết đứng đó từ lúc nào, trông rất giống Mộ Ngôn, vừa chớp mắt, lại nhìn
như đã biến mất trong màn mưa.
Tiếng phụ vương giục giã:
“Con là công chúa thì sao? Con xuống đi...”. Trận mưa thật sự đã xối rửa sạch
sẽ tất cả, nửa năm nay chưa có trận mưa nào như vậy. Nước Vệ diệt vong nhanh
chóng như vậy ư? Phải chăng đây là ý trời? Tôi vuốt nước mưa trên mặt, ngẩng
nhìn bầu trời cao vút, lòng chợt lâng lâng niềm cảm khái, có thể khái quát bằng
một câu: “Xã tắc mất, Diệp Trăn cũng chết, đó vốn là tín ngưỡng của một công
chúa”.
Tôi nhảy từ trên thành
xuống, nghĩ tới sư phụ vẫn mong mỏi bồi dưỡng tôi trở thành một triết gia. Đúng
là lo sợ điều gì, điều đó sẽ đến, cuối cùng tôi vẫn trở thành một triết