
nhợt nhạt của chàng bất chợt hiện ra nụ cười, chàng nói:
“Ta đã nhận ra nàng, Tống Ngưng”.
Ánh mắt Tống Ngưng thoáng
sợ hãi nhưng lập tức trấn tĩnh, cô mỉm cười ngẩng đầu, không nói, chỉ cố nhích
khỏi chàng, có lẽ đó là sự e thẹn của một cô gái. Tôi hiểu, cô vừa muốn Thẩm
Ngạn biết cô là Tống Ngưng, vừa sợ Thẩm Ngạn biết cô chính là Tống Ngưng. Bởi
vì Tống Ngưng không chỉ là Tống Ngưng mà còn là tiểu muội của đại tướng quân Lê
quốc Tống Diễn.
Thẩm Ngạn vẫn ôm chặt cô:
“Tống Ngưng, tại sao lại cứu ta?”. Giọng nói không có sự vui mừng, nét mặt
chàng hoàn toàn không có vẻ dịu dàng khoan dung khi nhìn Liễu Thê Thê năm xưa.
Lòng bàn tay toát mồ hôi
lạnh, nghĩa là tôi đã thua cuộc, quả nhiên số phận đã định, đời này Thẩm Ngạn
không thể yêu Tống Ngưng, cho dù trong ảo mộng.
Tống Ngưng muốn vùng ra:
“Chàng đừng lầm tưởng tôi muốn cứu chàng, chỉ vì bị chàng đánh bại, tôi không
cam lòng, trước khi tôi đánh bại chàng, chàng không thể chết, tôi tuyệt đối
không để chàng chết, chỉ là tôi không cam lòng mà thôi”.
Tôi không muốn nhìn tiếp,
dựa vào tính cách của Thẩm Ngạn có thể đoán biết cảnh tiếp theo sẽ là gì. Tôi
đang định chạy đi bàn với Tiểu Lam, đột nhiên thấy ánh nến chao đảo. Khi ngọn
lửa đứng yên, trên giường đã biến thành cảnh Thẩm Ngạn nằm trên Tống Ngưng nằm
dưới. Tôi ôm chặt lấy cằm không để nó rơi xuống, nhìn dáng Thẩm Ngạn ép chặt
Tống Ngưng trên giường chẳng có vẻ là người bị trọng thương vừa hồi phục. Chàng
mỉm cười: “Vậy vừa rồi nàng đã làm gì, Tống Ngưng? Nàng dùng đôi môi của mình
bắt muỗi cho ta ư?”.
Mặt Tống Ngưng đỏ ửng,
không nói được gì.
Chàng giơ tay vén tóc mai
xõa trên mặt cô, vuốt ve tóc mái của cô, giọng dịu dàng: “Ta vẫn luôn nghĩ, cô
gái cứu ta không biết dung mạo thế nào, thì ra là thế này. Tại sao nàng không
nói, tại sao không nói với ta nàng là Tống Ngưng từng gặp ta trước ải Ngọc
Lang?”.
Mắt Tống Ngưng ứa lệ, cô
ôm chàng bật khóc: “Tại sao em phải nói với chàng, nhất định chàng không muốn
em cứu, nhất định chàng ghét em, chàng không muốn gặp mặt em. Chàng tỉnh rồi,
tỉnh rồi thì tốt, em sẽ trở về nước Lê, chàng nói chàng muốn lấy em, coi như
chàng nói đùa, đằng nào em cũng chưa bao giờ coi đó là thật”.
Chàng nhìn cô, dở khóc dở
cười, khẽ vỗ lưng cô: “Nàng tưởng nàng cứu ta dễ dàng sao? Nàng tưởng ta dễ
dàng động lòng hay sao?”.
Cô càng khóc dữ hơn:
“Chàng nói dối, vừa rồi chàng nhìn thấy em mới biết là em”.
Chàng hôn mắt cô, như
khích lệ cô cứ khóc cho vơi nỗi lòng: “Nàng nói đúng, vừa rồi nhìn thấy nàng,
ta mới biết đó là nàng, ta yêu người con gái cứu ta, nhưng không biết dung mạo
cô ấy thế nào”.
Tống Ngưng bảy năm sau
dường như luôn cố gắng kìm nén tâm trạng, vốn tưởng là bản tính như vậy, hôm
nay mới hiểu, thì ra là do người đàn ông mà cô muốn được yêu chiều, nũng nịu đó
trong bảy năm trời chưa bao giờ để ý đến cô.
Cô cũng có lúc vui có lúc
buồn, nhưng cô chỉ muốn ý trung nhân của mình nhìn thấy mình trong dáng điệu
nũng nịu như vậy, đây mới là một Tống Ngưng thơ ngây đích thực.
Tôi rời cửa sổ, Tiểu Lam
cầm ô đứng trong sân, đang ngắm một cây tiên khách lai sắc hoa nhàn nhạt. Loại
hoa này vốn không nên trồng ở vùng núi tuyết, nó sống được đã là hiếm hoi, lại
còn ra hoa, thật là điềm lành trời báo.
Tôi vòng qua Tiểu Lam,
vòng qua hàng giậu. Anh ta thong thả đi đến, giương ô che cho tôi: “Hai người
đó thế nào?”.
Tôi nhoẻn cười: “Tôi
thắng rồi”.
Mưa rơi trên ô, phát ra
những tiếng lộp bộp vui tai. Tiểu Lam liếc tôi: “Nhưng trông cô không được vui
lắm”.
Tôi nói: “Thực ra không
phải tôi không vui. Chỉ là hôm nay nhìn thấy chuyện xảy ra trong mộng, mới hiểu
bảy năm trước nếu không có sự hiểu lầm đó, Tống Ngưng và Thẩm Ngạn đã có thể
sống rất hạnh phúc, không xảy ra cảnh ngộ như bây giờ, chỉ cảm thấy đáng tiếc
mà thôi”.
“Cảm giác đó cũng giống
như huynh đến thanh lâu tìm một cô gái, nhưng cô gái hình như không muốn tiếp
huynh, huynh cứ tưởng dung mạo mình khó coi, khiến cô gái không thích, mấy năm
sau đột nhiên hiểu ra, thì ra không phải cô gái đó không thích mình, thực ra cô
ấy thấy dung mạo huynh rất tuấn tú, rất muốn chia sẻ chăn gối với huynh, chỉ
tiếc là huynh xúi quẩy, hôm đó cô ta thấy tháng, không tiện gặp huynh”.
Anh ta nhìn tôi, nửa cười
nửa không: “Quân cô nương...”.
Tôi ngắt lời anh ta: “Có
phải huynh định nói, tôi nói năng sống sượng quá chứ gì? Thực ra thâm tâm tôi
là người bảo thủ, bây giờ tôi có thể nói toạc ra chẳng e dè như vậy, chỉ là do
mười bảy năm qua tôi quá cẩn trọng ý tứ. Bây giờ tôi chỉ có một mình, tự nhiên
thích nói gì là cứ nói thẳng ra, chẳng có lý do gì nín nhịn khiến mình không
vui”.
Anh ta trầm ngâm hồi lâu:
“Tối nay Quân cô nương hình như có gì bất thường”.
Tôi nhìn bầu trời đen kịt
phía xa, hỏi anh ta: “Tiểu Lam, huynh nói xem, ở đời cái gì là giả, cái gì là
thật? Cảnh trong ảo mộng này xem ra vô cùng viên mãn, nhưng hiện thực lại hết
sức thảm khốc. Tôi cảm thấy, tất cả chỉ là suy nghĩ trong lòng. Nếu không cho
đó là ảo mộng, thì nó không phải là ảo mộng, trong thế gi