
h ta không để ý đến lời
tôi, chộp cánh tay tôi, ánh mắt vừa rồi còn lạnh lùng đột nhiên vui như đang
cười: “Ghen thật sao?”.
Mặt tôi vẫn dửng dưng,
giật tay về: “Quả thực tôi không ghen”.
Tiểu Lam buông tay tôi.
Bởi vì bàn ăn bên cạnh không biết từ đâu xuất hiện một toán người. Toán người
đó vận trang phục theo kiểu người Khương, nhưng giọng nói lại là khẩu âm vùng
biên giới nước Lê, vừa nghe đã biết là trá hình. Một người có vẻ là toán trưởng
hướng về phía Tiểu Lam: “Tiểu huynh đệ nói vừa gặp một cô gái áo tím, tay cầm
cây thương, lại còn chỉ đường cho cô ấy, xin hỏi cô gái đó đi về hướng nào?”.
Kỳ thực, từ lúc phát hiện
ra toán người này, tôi đã lập tức hiểu ý đồ của Tiểu Lam. Cô gái áo tím mà anh
ta nói rất nổi bật. Chỉ cần có duyên gặp một lần, tôi không thể không nhận ra
cô ta chính là Tống Ngưng.
Nếu Tiểu Lam có thể đánh
lừa được toán người đi tìm Tống Ngưng, điệu họ rời khỏi thị trấn thì tốt. Đang
nghĩ như vậy, quan sát biểu hiện của Tiểu Lam tôi hết sức ngạc nhiên. Lúc này
mặt anh ta đầy cảnh giác, hỏi mấy người kia: “Cô gái áo tím đó có quan hệ thế nào
với các vị? Các vị định làm gì?”. Giống như anh ta quả đã từng gặp cô gái áo
tím đó, tuy chỉ thoáng qua, nhưng vô cùng ngưỡng mộ cô, sợ những người đó có ý
đồ gì với cô nên muốn bảo vệ cô.
Toán người nhìn nhau,
toán trưởng nói vẻ bối rối: “Quả thật không dám giấu, cô nương áo tím mà tiểu
huynh đệ đã gặp chính là tiểu thư nhà chúng tôi bỏ nhà đi. Tiểu thư bỏ đi,
thiếu gia chúng tôi rất lo lắng, phái mấy huynh đệ bọn tôi đi tìm. Tiểu thư đi
về hướng nào, rất mong tiểu huynh đệ chỉ giúp”.
Lòng tôi thầm giục, nói
đi, nói đi, nói, chỉ bừa một hướng nào đó để họ rời đi, nhưng mặt Tiểu Lam lộ
vẻ phân vân. Nghĩ một lát, tôi lập tức hiểu ra, thâm tâm anh ta chắc cũng đang
muốn nói một địa chỉ nào đó để bọn họ rời khỏi thị trấn, nhưng vẫn cố nén để họ
khỏi nghi ngờ, để họ tin là anh ta nói thật. Kinh nghiệm ở đời cho thấy, bộ
dạng càng thật thà càng dễ đánh lừa người khác.
Đối phương quả nhiên tin
lời, trịnh trọng nói: “Mấy huynh đệ chúng tôi đến đây chỉ là để tìm tiểu thư,
tiểu huynh đệ yên tâm, nếu cô nương áo tím đó không phải là tiểu thư nhà chúng
tôi, chúng tôi cũng không làm khó cô ấy, nếu không giữ lời, chúng tôi sẽ bị sét
đánh chết”.
Tiểu Lam nhìn người đó vẻ
đắn đo, mãi sau mới nói: “Đã vậy, nếu cản trở các vị đi tìm người nhà, tại hạ
cũng có lỗi... Một canh giờ trước, chúng tôi có gặp một cô nương áo tím ở chân
núi Thạch Môn, cô ấy hỏi thăm một kiếm khách họ Kinh trên núi Thang, nói là cần
đến thăm kiếm khách đó, hỏi đường lên núi Thang đi thế nào”.
Chỉ một câu ngắn ngủi
nhưng đã bao hàm bao nội dung, phản ánh sự giằng co trong lòng, sự đắn đo giữa
nói và không nói, trong đó có nỗi hoang mang bởi cuối cùng đã nói ra, còn cả sự
bất lực khi nói ra không biết hậu quả sẽ thế nào. Anh ta thực hiện hoàn hảo vai
diễn của mình, không được xem thật đáng tiếc.
Anh ta vừa nói xong, toán
trưởng rên lên: “Đích thực là tác phong của tiểu thư”. Anh ta chắp tay cúi chào
chúng tôi, cả toán người tức thì mất hút ở cửa tầng hai tửu lầu.
Nhìn bóng họ xa dần, Tiểu
Lam ngồi lặng rất lâu, trong vẻ băn khoăn dường như phảng phất nỗi buồn, mãi
đến khi qua khung cửa sổ thấy họ đã biến mất ở phía chân trời. Tôi quay đầu,
nhìn Tiểu Lam thần sắc đã trở lại bình thường, đang ung dung rót rượu ra chung.
Tôi cảm thấy mình có rất
nhiều điều muốn hỏi, Tiểu Lam trước mặt khiến tôi hình như nhìn thấy một khuôn
mặt khác của anh ta, tuyệt đối không phải là con người suy sụp chán chường nằm
liệt hai ngày sau khi bị cô gái đâm trọng thương. Sự thay đổi của anh ta giống
như trồng cây nho kết quả lại kết ra bưởi đào.
Tuy nhiên ngẫm nghĩ về
con người anh ta lại cảm thấy mặc dù hơi ngạc nhiên, nhưng cũng chẳng có gì
không thỏa đáng, giống như cây nho kia kết ra bưởi đào chứ không phải là sầu
riêng hoặc thanh long. Tôi ngồi đối diện với anh ta, giả vờ hỏi: “Núi Thạch
Môn, núi Thang, hình như huynh rất thuộc địa hình ở đây?”. Tiểu nhị bưng lên
món gà rưới nước gừng, anh ta vừa quan sát nước gừng chuyển màu vừa nói: “Bảy
năm trước tôi có nghe nói về trận chiến Thương Lộc, nhân lúc rảnh rỗi đến đó
tham quan, cũng tìm hiểu tình hình xung quanh”. Tôi nói: “Vậy sao huynh biết
thuộc hạ của Tống Diễn nhất định ở tửu lầu?”. Anh ta nhấc chung rượu ung dung
nói: “Họ đến đây làm việc công, lộ phí dùng bạc công, đúng vào bữa trưa, tất
nhiên là sẽ đến tửu lầu nổi tiếng nhất thị trấn. Cô đã thấy ai đi làm việc công
lại tiết kiệm tiền cho ngân khố triều đình chưa?”.
Tôi ngẫm nghĩ, đúng là
như vậy.
Lúc tôi là công chúa nước
Vệ, được phụ vương phong hiệu là Văn Xương, theo lời đồn đã trở thành người
thông minh nhất trong Vệ vương thất. Mặc dù lời đồn đa phần không có thật, nhưng
trong vương cung, so với mọi người tôi cũng có phần tự hào về trí thông minh
của mình. Nhưng hôm nay so với Tiểu Lam, lập tức cảm thấy kém hơn nhiều, lẽ nào
chứng tỏ nước Vệ diệt vong không phải là do thiên tai địch họa, tất cả đều do
vương thất kém người tài