
iễu Thê Thê là
mọi việc sẽ thuận lợi. Nói ra ý nghĩ ác độc đó trên mặt anh ta vẫn thản nhiên
như không, dường như giết người dễ dàng như giết kiến.
Thực ra tôi cũng thấy như
vậy rất giản tiện. Chỉ có điều giấc mộng do viên giao châu dệt nên, pháp lực
của viên giao châu được tu luyện dựa vào hấp thụ giấc mộng đẹp của con người.
Giấc mộng phải đẹp mới có thể cám dỗ con người, nhưng quá trình cám dỗ đó nếu
tùy tiện gây ra cảnh chết chóc lại bất lợi cho việc tu luyện của viên giao
châu. Nói cách khác, giết Liễu Thê Thê và những người khác trong giấc mộng,
sinh mệnh tôi lấy được của Tống Ngưng có thể giúp tôi sống thêm một năm rưỡi
nữa, nhưng nếu không giết bọn họ, sinh mệnh tôi lấy được của Tống Ngưng có thể
giúp tôi sống thêm ba năm. Vì thế tôi cảm thấy, chưa bất đắc dĩ, không giết
người vẫn hơn.
Có thể trong ảo mộng đó,
để thực hiện lời hứa với Tống Ngưng, cuối cùng tôi vẫn phải giết một người nào
đó. Nhưng cuộc trao đổi nào chẳng phải trả giá, chỉ là vạn bất đắc dĩ mà thôi.
Tôi nói với Tiểu Lam:
“Hay là chúng ta đừng chọn giải pháp tàn khốc như vậy, cứ dùng biện pháp mềm
dẻo trước đã. Có thể giải quyết sự việc bằng thương lượng vẫn hơn phải động
gươm đao”.
Tiểu Lam trầm tư: “Cô
hành sự như vậy, không sợ lỡ việc sao?”.
Tiểu Lam bỏ mặc tôi, đi
thẳng vào tửu quán bên cạnh. Tôi hỏi người đi đường, biết đó là tửu quán lớn
nhất thị trấn.
Bước lên tầng hai, chỉ có
cái bàn cạnh cửa sổ còn trống bèn ngồi xuống.
Xưa nay tôi luôn thích
những cái bàn cạnh cửa sổ trong tửu quán, bởi vì trong truyền thuyết, khách lựa
chọn ngồi ở vị trí đó thường là những nhân vật khác thường. Nếu là truyền
thuyết tình yêu, khách ngồi ở đó không hoàng đế cũng vương gia, nếu là truyền
thuyết giang hồ, khách ngồi ở đó không minh sư cũng giáo chủ.
Những nhân vật huyền bí
đó đến tửu lầu dùng bữa hầu như chỉ ngồi bên cửa sổ, những ngón tay thanh tú
nâng chung rượu trắng, để lại cho bàn dân thiên hạ xung quanh nửa khuôn mặt
nhìn nghiêng, để họ tha hồ bàn tán suy diễn.
Tôi nhìn trước nhìn sau,
hỏi Tiểu Lam, “Một tửu lầu lớn thế, sao chỉ có chỗ chúng ta còn trống?”.
Anh ta vừa rót trà vừa
hất hất cằm.
Tôi không hiểu ý anh ta,
thử đoán, “Lẽ nào đúng là vị trí trong truyền thuyết chỉ có thể để nhân vật
trong truyền thuyết ngồi, mọi người đa số cảm thấy mình không phải là nhân vật
đó, nên mới chủ động để lại vị trí? Ha, thiên hạ đúng là quá tự giác”. Nói xong
tôi hắt hơi.
Tiểu Lam giơ tay chỉ cửa
sổ bên cạnh, “Cánh cửa hỏng, không đóng được”.
Tôi không tin, nhìn anh
ta, “Hả?” rồi lại hắt hơi lần nữa.
Anh ta trao cho tôi chén
trà bốc hơi nghi ngút, chậm rãi nói, “Bên ngoài gió rất to, nếu còn chỗ khác
tôi cũng không muốn ngồi ở chỗ đầu gió thế này”.
Tôi nói, “Cái này...” vừa
nói đến đó, lại hắt hơi lần nữa.
Tiểu nhị nhanh chóng mang
thức ăn đến, Tiểu Lam gọi một hũ rượu hâm nóng, thêm mấy món gì đó tôi cũng
không để ý, chỉ vô tình nghe thấy bánh chẻo nhân tôm vỏ phỉ thúy. Tôi vừa ngẫm
nghĩ vừa xen lời: “Sáng đã ăn bánh chẻo nhân tôm phỉ thúy rồi, đổi món khác
đi”.
Tiểu Lam nói: “Chẳng phải
cô rất thích món này sao?”.
Tôi nói: “Tôi ăn gì cũng
được, cái chính là huynh thôi, huynh thích gì cứ gọi”. Đằng nào tôi ăn gì cũng
chỉ có một vị, đó là chẳng có vị nào hết.
Tiểu Lam ngẩng đầu nhìn
tôi, tiểu nhị dẻo miệng chen vào: “Cô nương đúng là rất tâm lý”.
Tôi gật đầu tán đồng,
tiếp tục suy nghĩ. Suy nghĩ làm sao dụ được thuộc hạ của Tống Diễn đi mà không
cần đổ máu, hơn nữa trong chuyện này việc đầu tiên cần làm là tìm ra thuộc hạ
của Tống Diễn trong trị trấn đông đúc này.
Mặc dù nhờ Hoa Tư điệu
của Tống Ngưng tôi có thể thấp thoáng nhìn thấy bóng họ, chỉ có thể nhận ra mấy
người đàn ông to khỏe vâm váp, lưng hổ tay gấu, nhưng trong thị trấn này đàn
ông như vậy rất nhiều, tôi không thể đến hỏi từng người, “Đại ca, đại ca có
phải là binh sĩ nước Lê, mẹ đại ca gọi đại ca về ăn cơm”.
Làm như vậy đến bao giờ
mới tìm được họ.
Rượu được nhanh chóng
mang ra, Tiểu Lam đưa cho tôi, đang định đón lấy ủ tay cho ấm. Anh ta lại cầm
chung rượu, vẫn không buông ra, tôi giơ tay lấy, mắt anh ta như đầm sâu tĩnh
lặng: “Tôi chỉ đường cho cô gái kia, cô giận gì chứ?”.
Tôi ngớ ra, không hiểu:
“Sao?”.
Anh ta cau mày lạnh lùng:
“Lại giả bộ rồi, tôi ghét nhất cô giả bộ với tôi”.
Tôi chỉ vào mũi mình:
“Huynh đang nói với tôi đấy à, huynh nói cô gái nào...”.
Anh ta ngắt lời tôi: “Cô
gái cầm cây thương vừa rồi, dáng cao cao, áo tím. Từ lúc tôi khen cây thương
của cô ta, giọng nói của cô với tôi bắt đầu lạnh nhạt, còn không thừa nhận mình
đang giận, cô giận gì vậy?”.
Tôi không hiểu, “Giận ư?
Tôi đâu có giận”.
Mấy người đàn ông ngồi
cách đó vài cái bàn đột nhiên cười rộ, cùng nói: “Chai dấm ở đâu đổ rồi, người
anh em, cô ấy đang ghen đấy, ai bảo anh lại khen cô gái khác trước mặt cô ấy,
ha ha ha...”.
Tôi vẫn không hiểu đầu
đuôi thế nào, nhưng bị họ nói to như vậy, bao nhiêu thực khách trong tửu lầu
đều dồn mắt về phía này.
Tôi lẩm bẩm: “Cô nương áo
tím, dáng cao cao, cầm cây thương?”.
An