
y vò, rất cần ai đó cho một
nhát dao, một liều độc dược kết thúc mọi đau đớn, tôi đi giết ông ta lại hóa ra
giúp ông ta, như vậy càng chẳng có ý nghĩa gì. Nhưng nghĩ lại, giúp người là
tốt, cũng là giúp Quân sư phụ tích đức, tôi liền im lặng.
Nửa tháng sau, Quân sư
phụ đưa Quân Vỹ xuống núi, tìm một loại cây thuốc để giúp tôi mau liền các vết
thương trên người. Lúc sắp đi, Quân Vỹ an ủi tôi: “Bây giờ muội thành ra thế
này chắc chắn là không ai lấy, không sao, không ai lấy thì huynh sẽ lấy. Muội
tuyệt đối không nên buồn phiền mà lấy viên giao châu ra khỏi người, phụ lòng sư
phụ và huynh”.
Tôi nói: “Nhưng lấy muội
thì họ Quân tuyệt hậu mất”.
Anh ta lại an ủi: “Sao
lại tuyệt hậu? Lấy muội rồi, huynh vẫn phải cưới thêm vài vợ bé nữa chứ. Ha ha
ha!”. Kết quả anh ta bị tôi vác gậy đuổi đánh.
Thấm thoát đã sáu tháng
trôi qua, những cành cây khẳng khiu đã nhú mầm non. Tôi đào được một hũ rượu
hoa mai dưới gốc cây mơ già trước sân. Quân sư phụ cùng Quân Vỹ trở về, theo
sau là Tiểu Hoàng. Trước đó, Tiểu Hoàng ăn nhầm phải con thỏ trắng Quân sư phụ
nuôi để dưỡng độc. Con thỏ trắng đó có lẽ là con thỏ độc nhất đại lục này,
trong người hội tụ cả trăm loại độc. Ngay Quân sự phụ cũng đành bó tay, đành
phải đưa Tiểu Hoàng tới chỗ Thánh dược Bách Lý Việt nhờ giúp đỡ. Mất hơn nửa
năm mới giải hết độc trong cơ thể nó.
Lúc đầu, Tiểu Hoàng nhìn
dung nhan kỳ dị của tôi, nó không nhận ra, há mồm nhe nanh rất lâu. Tôi lấy
thịt thỏ cho nó ăn nó cũng không vui. Quân Vỹ vuốt ve tai nó, nhẹ nhàng vỗ về:
“Đây là mẹ con đấy, con không thể ở với cha mãi mà không nhận ra mẹ, dù sao con
cũng là do cô ấy hoài thai mười tháng sinh ra”. Tiểu Hoàng quả nhiên chạy lại
dụi đầu vào tôi rất thân thiết.
Tôi nói: “Huynh mới hoài
thai mười tháng sinh ra nó, huynh hoài thai mười tháng sinh ra cả họ nhà nó”.
Quân Vỹ dứ nắm đấm về
phía tôi: “Huynh vẫn còn lòng tốt muốn lấy muội đấy”.
Tôi nói: “Huynh có thể
sinh cho muội một chú hổ nữa để chơi không? Nếu sinh được thì muội sẽ xem xét
có nên lấy huynh không”.
Anh ta ngây ra một lúc,
xấu hổ quay sang Tiểu Hoàng: “Con trai, cắn cô ta đi”.
Dường như biết là đùa,
Tiểu Hoàng càng dụi vào tay tôi mạnh hơn.
Thuốc Quân sư phụ mang về
quả nhiên có tác dụng kỳ diệu, nghiền thành bột bôi lên người, một ngày bôi ba
lần. Năm ngày sau, vết sẹo trên người đều liền hết. Điều này khiến tôi rất mãn
nguyện, tôi liền bôi khắp lên người, cả vết sẹo ở trán. Nhưng vết thương do nứt
hộp sọ, cho nên không liền lại được, vẫn nhìn rất rõ. Tôi ngắm mình trong chiếc
gương đồng, nghĩ tới tám chữ “Kim ngọc kỳ ngoại, bại tự kỳ trung”. Có nghĩa là,
có ai ngờ bên trong diện mạo bừng bừng sức sống đó lại là một cơ thể mục nát,
nếu lấy ra viên giao châu, chưa đầy nửa khắc cả cơ thể lập tức biến thành tro
bụi. Nghĩ tới cảnh đó, quả thật cũng thấy sợ.
Sáng sớm ngày thứ sáu,
Quân sư phụ tới thăm tôi. Theo sau là Tiểu Hoàng. Hai cây đào trước hiên nhà ra
hoa thật đẹp, đầu cành hoa rực rỡ, trên lá vẫn còn đọng sương long lanh như
ngọc. Quân sư phụ dắt Tiểu Hoàng ra sân chơi, cho nó bắt bướm rồi quay đầu hỏi
tôi: “Nửa năm nay, Hoa Tư dẫn thế nào?”.
Tôi thực thà trả lời:
“Không được thực hành, sao có thể thành thục”.
Quân sư phụ trầm ngâm một
hồi, rồi nói: “A Trăn, con cũng biết viên giao châu này với công lực tự thân
của nó chỉ giữ được tính mạng cho con trong ba năm. Công lực của nó được tu
luyện do hút giấc mộng đẹp của con người, nếu con muốn sống lâu hơn, chỉ có thể
lợi dụng Hoa Tư dẫn dệt ra mộng cảnh hút lấy giấc mộng đẹp của người khác. Con
là một đứa trẻ lương thiện, e là không làm được điều đó, nhưng ta phải nghĩ
trăm phương nghìn kế để cứu con, quyết không muốn con chỉ sống được thêm ba
năm. Ta nói vậy, con có hiểu không?”.
Sư phụ sợ tôi không hiểu
nhưng tôi đã hiểu ngay từ đầu. Tôi không thể chỉ sống ba năm, cũng không thể
tùy tiện lạm sát, lấy đi sinh mệnh người khác. Nhưng trên đời có bao nhiêu
người hối hận đau khổ vì những người thân đã khuất, vì những lỗi lầm của mình.
Hoa Tư dẫn chỉ có thể dệt ảo mộng tái hiện quá khứ, khiến cho con người có thể
sửa chữa lỗi lầm đã qua, nếu người đó chìm đắm trong ảo mộng không muốn thoát
ra, cam tâm tình nguyện hiến cho tôi tính mệnh nơi trần thế của họ, như vậy đôi
bên đều có thể tu nhân tích đức.
Tôi hỏi: “Sư phụ đã tìm
giúp con được mối nào rồi sao?”.
Quân sư phụ mỉm cười gật
đầu: “Đúng, sắp tới, con đi Khương quốc một chuyến”.
Năm ngày sau, tôi mang
theo cây đàn thất huyền, cùng Quân Vỹ và Tiểu Hoàng xuất hiện tại một trấn nhỏ
gần biên giới nước Trần. Thực ra, núi Quân Vu cách biên giới hai nước Khương,
Trần không xa, đi bộ ba ngày là tới. Lần đó phải kéo dài thêm hai ngày, chủ yếu
là do chúng tôi chỉ có một con ngựa. Nếu chỉ thế cũng không có vấn đề gì, nhưng
phải liên tục canh chừng Tiểu Hoàng kẻo nó ăn thịt con ngựa, chuyện này quả rất
vất vả và mất thời gian. Cuối cùng, chúng tôi quyết định làm thịt con ngựa
nướng ăn dần, cùng đi bộ với Tiểu Hoàng. Tất cả được một bữa no nê, hành trình
trở nên nhanh hơn r