
thoát ngươi khỏi cô độc, để cho ngươi có thể tựa vào, như vậy có phải rất hạnh phúc hay ko?
Nếu là như vậy, tại sao nàng ko thể tiếp nhận hắn?
Nâng tay , lại cầm ly rượu một ngụm nốc sạch
Tiêu Ngự Phi bước vào quầy rượu, liền
chú ý đến bóng người quen thuộc, tay vỗ vào vai hắn “Thiên Mạch, khi nào thì ngươi trở về nước?”
Minh Thiên Mạch nghiêng đầu nhìn nam
nhân bên cạnh, chua xót cười “Là ngươi sao?! Mau, cùng ta uống một ly,
uống rượu một mình thật buồn bực”
Tiêu Ngự Phi một tay đoạt lấy ly rượu
trong tay hắn, lại nhìn bảy tám chai rượu rỗng trên bàn, tự biết hắn
uống rất nhiều “Ngươi say rồi, đừng uống nữa, ngươi ở đâu? Ta đưa ngươi
về” Nói xong, hắn đặt cái ly ở một bên
“Say sao? Đầu óc của ta hiện tại rất
thanh tĩnh, thanh tĩnh đến mức còn nhớ từng câu từng chữ từng lời của
nàng, còn có thể lưu loát nói ra đây” Minh Thiên Mạch ảm đạm nói
Tiêu Ngự Phi thấy bộ dạng ỉu xìu của
hắn, cũng biết hắn đã thua, tay vỗ vào vai hắn , nói “Trở về đi, ta đưa
ngươi về” Lấy tay muốn đỡ hắn dậy
“Tránh ra” Minh Thiên Mạch lạnh lùng nói, giờ tay gạt cái tay đặt trên vai đi
“Say thì trở về ngủ đi, ngày mai sẽ là
một ngày tốt đẹp” Tiêu Ngự Phi hoàn toàn ko để đến thái độ lạnh như băng của hắn, bởi vì hắn có thể hiểu tâm tình của Mạch lúc này
“Đừng để ý đến ta, Ngự Phi” Hắn đẩy bàn tay muốn dìu hắn của Tiêu Ngự Phi ra
“Nhìn bộ dạng ngươi bây giờ ta thật ko yên lòng, ngươi ở đâu, ta đưa ngươi về” Tiêu Ngự Phi nói xong liền gọi hầu bàn tính tiền
“Ngự Phi, ta hiện tại rất đau , rất
đau, ngươi đừng động đến ta, cứ để cho ta uống, sau thì có thể quên hết” Say hữu dụng như vậy sao? Ngoại trừ hắn, ngươi bên cạnh căn bản ko biết
“Nếu như nàng đã lựa chọn rồi, sao
ngươi cứ đau khổ chấp nhất như thế, thử buông tay, ngươi và nàng sẽ cảm
thấy nhẹ nhõm đôi chút” Tiêu Ngự Phi nói, nếu đã là lúc buông tay thì
cần phải quyết tâm, mặc dù sẽ rất đau, nhưng nỗi đau chỉ là tạm thời
“A………buông tay? Tại sao ta phải buông
tay?” Minh Thiên Mạch cười lạnh, tay dùng đập vào mặt bàn, hắn ko cam
lòng, tại sao hắn luôn là người thối lui, nhẫn nhịn?
“Thiên Mạch” Tiêu Ngự Phi ko biết nên
nói gì để an ủi hắn, hắn yêu nàng thật sâu sắc, bắt hắn buông tay, là
một chuyện rất khó khăn
Không, hắn ko thể lùi, Lôi Dĩnh là của
hắn, bất luận dùng thủ đoạn gì, hắn cũng phải bắt nàng trở về bên cạnh
hắn, cho dù nàng sẽ hận hắn, hắn cũng tuyệt đối ko nhượng bộ, sau khi
quyết định chủ ý, hắn mới đứng dậy, lại phát hiện đầu thật nặng, chân
lại nhẹ bâng, Thiên Mạch lập tức ngã ngồi xuống vị trí cũ, người say
nhưng tâm ko sau
Tiêu Ngự Phi thấy hắn nằm trên bàn,lắc
đầu một cái, lấy điện thoại di động ra gọi, đặt một phòng trong quán
rượu, sau đó mới đỡ Minh Thiên Mạch say bất tỉnh nhân sự ra khỏi quán
rượu xa hoa
“Các người…………tại sao các người muốn
làm như vậy?” Lôi Dĩnh vừa sợ vừa khó hiểu, thật ko hiểu nổi hai kẻ
trước mắt này, tại sao lại làm như vậy
Lôi Tiệp Nhi là chị ruột của mình, tại
sao chị ấy lại đối xử với mình như vậy? Trước đây ko phải là chị ta đã
chịu nhận mình rồi sao? Chẳng lẽ chị ấy làm tất cả mọi chuyện, chỉ vì
muốn mình cắn câu?
Âu Mị Nhi? Người phụ nữ xinh đẹp này,
ko quen biết gì mình, chẳng lẽ chỉ vì một chút xíu xung đột mà đáng để
cho cô ta dùng thủ đoạn ác độc như vậy trả thù sao? Cô ta ko đúng là
đáng sợ!
“Lôi Dĩnh, tôi đã nói tôi muốn cô phải
trả giá thật thê thảm, cái này chẳng qua chỉ là khúc dạo đầu” Âu Mị Nhi
áp sát mặt Lôi Dĩnh , tàn nhẫn nhìn gần nàng, nàng hiện tại có vẻ rất
hoảng sợ, thật khiến cho mình thoải mái
“Tại sao cô phải làm như vậy? Cô có
biết giết người làm phạm pháp hay ko, nếu như chỉ bởi vì mâu thuẫn nho
nhỏ giữa chúng ta, mà cô dấn thân vào con đường tội phạm, như vậy có
đáng ko?” Lôi Dĩnh hiện tại rất khó tin , người phụ nữ này lại ngu ngốc
đến mức chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy mà ko tiếc giết người bắt cóc
“Câm miệng” Lôi Tiệp Nhi ở bên kia lạnh lùng ra lệnh. Nàng bây giờ hận nhất là cái giọng điệu thuyết giáo đó
của nó, hiện tại nàng chỉ là con dê núi mặc cho người chém giết, ko có
chút quyền lực nào
Âu Mị Nhi ra lệnh cho tài xế lái xe, lạnh lùng quay mặt qua một bên, nhắm mắt lại, tạm thời ko muốn nhìn thấy gương mặt đó
“Chị, em thật ko hiểu tại sao chị lại
như vậy, em cho là chị đã tiếp nhận em, cho nên mới bỏ qua những chuyện
trước kia, bởi vì chúng ta là người một nhà, chảy chung một dòng máu”
Lôi Dĩnh nhìn về phía Lôi Tiệp Nhi trầm giọng nói, nàng thật ko hiểu
“Tôi sẽ để cho cô hiểu, nhưng mà ko
phải là lúc này, hiện tại cô câm miệng lại cho tôi!” Lôi Tiệp Nhi âm độc trừng nàng, lại khôi phục điệu bộ lúc trước
Lôi Dĩnh rùng mình một cái, im lặng ko
dám nói nữa . Từ cặp mắt âm độc kia, Lôi Dĩnh biết rõ Lôi Tiệp Nhi muốn
nàng phải chết! Chỉ có nàng vẫn vọng tưởng cùng chị hòa thuận chung
sống, thật buồn cười
Sợ hãi trong nháy mắt che mất lý trý,
nàng ko cách nào khống chế cơ thể đang bắt đầu phát run của mình, nước
mắt trào ra, rơi thẳng xuống đất
Hạo……..Hạo………..cứu em…………..
Âu Mị Nhi cau mày nhìn nàng, Lôi Dĩnh
sợ hãi, Lô