
inh Thiên Mạch hắn chỉ có thể nói
tiếng xin lỗi, bà xã là của mình hắn, hắn ko thể nào buông tay
“Ngày mai đưa Tiểu Huyên Huyên từ nhà
ông trở về đi! Em rất nhớ nó” Lôi Dĩnh cứ thế nói, đối với lời của hắn,
nàng lựa chọn ko để ý đến, chờ nàng gặp mặt Minh Thiên Mạch, mới có thể
tính tiếp
“Được, nghe lời bà xã đại nhân” Cung Thần Hạo cười nói
“Em muốn uống nước, anh đi ngủ đi!” Lôi Dĩnh rời khỏi ngực hắn, nói
“Bà xã, chúng ta ngủ chung có phải sẽ
tốt hơn hay ko………” Ý tứ của Cung Thần Hạo rất rõ ràng, hắn rất muốn ngủ
cùng phòng với nàng
“Không được, anh vẫn còn ở trong thời gian quan sát” Lôi Dĩnh nhanh chói cự tuyệt
“A! Vậy bà xã đại nhân ngủ ngon!” Cung
Thần Hạo nghe nàng trả lời hiển nhiên có chút thất vọng, ai bảo hắn lúc
trước hoa tâm như vậy, đây chính là trừng phạt nho nhỏ giành cho hắn
“Ừ, ngủ ngon!” Lôi Dĩnh nói xong, liền
đi xuống nhà bếp uống nước, uống nửa ngày mới có chút đỡ khát, thu
hoạch ngoài dự kiến này khiến nàng cảm thấy rất xứng đáng, buồn bực mấy
ngày nay, tất cả đều cháy thành tro bụi, cả người nàng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều
Nghe hắn tỏ tình với mình, Lôi Dĩnh
càng uống nước càng cảm thấy nước rất ngọt, được người mình yêu, yêu
lại, cảm giác rất hạnh phúc, tiểu Huyên Huyên, mấy ngày nay ko ở nhà phá phách, nhà trở nên yên lặng rất nhiều, trên mặt hiện lên sự vui vẻ
Nhưng khi nhắc đến Minh Thiên Mạch, nụ
cười lại từ trên gương mặt dần dần biến mất, nàng phải tìm thời gian hẹn Minh Thiên Mạch ra ngoài nói chuyện một chút, giọng nói ngang ngạnh đêm hôm đó của hắn cũng đã báo trước rằng hắn tuyệt đối sẽ ko dễ dàng buông tay
Đặt ly nước xuống, lắc lắc đầu, thôi
đi, ko suy nghĩ nữa, chuyện gì cũng phải để sau khi trời sáng hẵn giải
quyết! Vào lúc này nàng rất mệt
Hôm sau
Trong quán cà phê Thiên Vị, Lôi Dĩnh
ngẩng đầu ra ngoài cửa sổ nhìn người lui tới, mong chờ người đến, trong
đôi mắt chờ đợi của nàng cửa được người đóng lại
Minh Thiên Mạch bước vào , mặc dù biết
trước mục đích lần này của nàng, nhưng hắn vẫn phải tới, một thân quần
áo trắng tinh, hoa hồng đỏ trong tay hắn lại có vẻ chói mắt lạ thường,
theo thói quen, hắn nhìn về cửa sổ bàn số tám, quả nhiên, nàng vẫn ngồi ở vị trí cũ chờ
Minh Thiên Mạch mang theo một chút
phiền muộn, ngồi xuống vị trí đối diện nàng, mặc dù gương mặt nàng vẫn
như cũ treo móc nụ cười, nhưng lại ko chân thật, hắn đưa hoa đến trước
mặt Lôi Dĩnh , nói “Lúc đi ngang qua tiệm bán hoa, anh cảm thấy hoa rất
đẹp , cho nên mới mua một bó”
“Cảm ơn” Lôi Dĩnh cười đặt hoa ở chỗ
trống trên bàn, nhìn nam nhân ôn văn nho nhã trước mắt, từ lúc bắt đầu,
nàng đã có thói quen lệ thuộc hắn, nhưng cảm giác với hắn ko phải là
tình yêu, đối mặt với một người hoàn mỹ như hắn, nàng có thể nói ra
những lời thương tổn hắn sao?
“Đợi khi mọi chuyện kết thúc, chúng ta
trở về Pháp đí!” Hắn dịu dàng nói, bị nàng lẳng lặng nhìn chằm chằm như
vậy, hắn có chút hốt hoảng, sợ nàng mở miệng nói muốn cùng hắn tách ra,
những lời nói đó hắn ko muốn nghe lại lần thứ hai
Lôi Dĩnh nhìn vẻ mặt mong đợi của hắn,
lòng cơ hồ đau, nhưng nếu nàng ko đem chuyện nói rõ, như vậy đối với hắn càng ko công bằng, do dự mấy phút, Lôi Dĩnh chậm rãi nói “Thiên Mạch,
lần này em hẹn anh ra ngoài, thật ra thì có chuyện muốn nói với anh, em
không thể cùng anh trở về Pháp, em không bỏ được hắn, em biết rõ hắn là
loại đàn ông như thế nào, nhưng em lại một lần nữa vẫn trầm luân, em rất ngốc có đúng hay không? Một người tốt như anh lại ko chọn, hết lần này
đến lần khác, chọn lựa loại hoa tâm như hắn, có lúc em tự chửi mình ko
biết tranh đầu, rõ ràng đã bị hắn thương tổn sâu như vậy, nhưng vẫn ko
thể nào quên được hắn, vẫn như cũ ôm lấy mong đợi đối với hắn, nhưng lần này thì khác, em có thể cảm nhận được sự thay đổi của hắn là thật! Cho
nên, Thiên Mạch, thật xin lỗi, em ko thể trở về Pháp cùng anh!”
Lôi Dĩnh nhìn thẳng vào mắt hắn, một
hơi nói ra những lời trái tim muốn nói, mặc dù nàng biết lời của mình sẽ tổn thương hắn rất sâu, hắn thật lòng hi sinh, cố gắng duy trì, lại bị
một câu xin lỗi vô tình của nàng phủ quyết (*bác bỏ). Thiên Mạch thật
xin lỗi, ngàn vạn lần xin lỗi. Nàng hi vọng lần cự tuyệt này sẽ giúp hắn lấy lại tỉnh táo, thu hồi lại tình yêu hắn đã bỏ ra
Cúi đầu, Lôi Dĩnh ko dám nhìn về đôi
mắt lạnh lùng kia, ánh mắt lạnh như băng khiến nàng cảm thấy mình đã bóp chết tâm hồn hắn, khiến hắn thương tích đầy mình, tuy chỉ là vô tâm,
nhưng____sự thật nàng đã tổn thương hắn
Kiên cường,nàng một lần nữa đối mặt
hắn, từ trong ánh mắt áy náy của mình nàng có thể nhận thấy thương tâm
của người đàn ông hoàn hảo
Minh Thiên Mạch hiểu rất rõ nàng, dự
cảm bấy lâu nay của hắn đã trở thành sự thật, hắn cười cười, đúng là một câu nói trào phúng, tại sao nàng có thể nói nhẹ nhàng như vậy,lạnh nhạt tựa như đang bàn bạc về tiết trời , một lần lại một lần hắn bị tổn
thương, một phần trăm hi vọng vốn có , vào thời khắc này, toàn bộ đã bể
tan tành
“Vậy là em đã chọn hắn” Minh Thiên Mạch nhìn ra ngoài cửa sổ lạnh nhạt nói
“Thật xin lỗi, Thiên Mạch, thật xin
lỗi