
qua, nàng đã sửa tính? Có điều đây chỉ là suy nghĩ của mình
nàng mà thôi, nói thế nào thì nói, nàng cũng được coi là một thành viên của Lôi gia, mặc dù đã cắt đứt quan hệ, nhưng máu chảy trong người nàng vẫn là của Lôi gia
Vì lịch sự, nàng dịu dàng nói “Bạn của
chị đã ko có ở nhà, vậy thì chị vào nhà em ngồi chơi một chút, dù sao
hiện tại cũng là buổi trưa, nếu như chị ko rảnh thì thôi”
“Được! Hôm nay chị ko có việc gì” Đối
với lời đề nghị của Lôi Dĩnh, Lôi Tiệp Nhi rất sảng khoái nhận lời, đây
chính là cơ hội hiếm có
Lôi Dĩnh ko suy nghĩ nhiều, về đến nhà
Cung Thần Hạo và tiểu Huyên Huyên vẫn chưa về, nàng cầm bó hoa trong tay đặt lên bàn ăn, nói với Lôi Tiệp Nhi “Chị cứ tự nhiên, muốn uống cà phê hay nước trái cây”
“Cà phê” Đáp một tiếng, Lôi Tiệp Nhi
bắt đầu quan sát căn phòng đơn giản nhưng rất lớn này, còn có cái áo
cưới bắt mắt hấp dẫn ánh mắt của nàng, hiện tại xem ra Lôi Dĩnh sống
thật hạnh phúc đi!
Lôi Dĩnh bỏ toàn bộ đồ ăn vào tủ lạnh,
mà đống đồ ăn vặt cao chồng chất bỏ trong cái rổ chỉ có thể đặt ở bên
cạnh tủ lạnh vì tiểu Huyên Huyên sẽ dễ thấy nó, sau đó nàng mới xuống
nhà bếp giúp Lôi Tiệp Nhi pha một ly cà phê
“Cà phê của chị” Nói xong, Lôi Dĩnh đặt khay nước trước mặt Lôi Tiệp Nhi, bản thân cũng ngồi xuống
“Cảm ơn” Lôi Tiệp Nhi nói
Lôi Dĩnh có chút kinh ngạc nhìn về phía nàng, lỗ tai nàng ko nghe lầm chứ? Nàng vừa nói tiếng “Cảm ơn” với mình sao? “Ách, đừng ko khách khí” Lấy lại tinh thần, Lôi Dĩnh có chút mất
tự nhiên trả lời
Lôi Tiệp Nhi mở miệng nhấp một hớp cà phê, rất thơm, mùi vị ko tồi,nàng giương mắt hỏi “Em rể ko ở nhà sao?”
“Đi làm rồi, trưa hắn ko trở về ăn cơm” Lôi Dĩnh trả lời, một lát nữa nàng còn phải đưa buổi trưa cho hắn
“Xem ra chị đã hỏi em câu hỏi ngu ngốc” Lôi Tiệp Nhi cười hỏi “Hắn đối với em có tốt ko?”
“Ừ, bây giờ hắn đối xử với em rất tốt”
Hiện tại nàng rất thỏa mãn, ba năm bỏ đi, cũng xem như là một loại thử
thách giành cho nàng và hắn đi
Lôi Tiệp Nhi nhìn nàng nở nụ cười, cảm thấy rất chói mắt, nhưng vẫn ổn định tâm tình , nói “Vậy thì tốt”
“Đúng rồi, ba ra sao rồi?” Lôi Dĩnh vốn ko muốn hỏi, nhưng vẫn ko nhịn được lên tiếng hỏi, dù sao, hắn cũng là
ba ruột của nàng, là con gái, nàng cần phải quan tâm hắn một chút
Lôi Dĩnh nghĩ thế nào cũng ko ra, ba
điên rồi, là loại kết quả này sao? Vốn tưởng rằng ba sẽ sống rất tốt,
mặc dù đã ko còn công ty, nhưng ít ra vẫn khỏe mạnh, nhìn về Lôi Tiệp
Nhi, ba năm nay hẳn nàng cũng rất mệt mỏi đi
“Ba ở đó sao?” Lôi Dĩnh hỏi
“bệnh viện tâm thần Giao Ngoại” là viện tâm thần tốt nhất T thị, ngoại trừ những khoảng tiền viện phí lớn nàng
phải trả, ngoài ra còn phải trả cả phí cá nhân, mà tất cả những khoản
tiền này đều là lỗi của người trước mắt gây ra, suy nghĩ, hận ý hiện lên trong nháy mắt, bàn tay cầm tách cà phê cũng dùng sức hơn một chút
Lôi Dĩnh vẫn đắm chìm trong suy nghĩ
của mình, ko để ý đến sự khác thường của nàng, hồi lâu, nàng mới mở
miệng, hỏi Lôi Tiệp Nhi “Chị, có thời gian, chị mang em đi xem ba nha?”
Cách xưng hô này, từ lâu nàng ko kêu lên, lần này gọi ra, có cảm giác
thật thuận miệng
Lôi Tiệp Nhi thu hồi hận ý, nhìn về
phía nàng nói “Được! Chúng ta cùng đi, ba sau khi thấy em, nhất định sẽ
rất vui đi!” Nghĩ thầm, đúng là trời giúp nàng, nàng còn đang suy nghĩ
nên tìm lý do gì hẹn Lôi Dĩnh ra ngoài, nhưng lần này mọi chuyện đều
được giải quyết
Lôi Dĩnh cũng cười, đứng dậy nói “Ừ, vậy em làm bữa trưa”
“Chị đột nhiên nhớ rằng mình còn có
chuyện, đây là số điện thoại của chị, có thời gian thì gọi điện thoại
cho chị ha” Lôi Tiệp Nhi lấy từ trong túi xách ra một tờ giấy đưa đến
trước mặt Lôi Dĩnh, nếu như mục đích nàng đã hoàn thành, thì nàng cũng
ko cần thiết phải ở lại
“Ko ăn cơm sao?” Lôi Dĩnh nhận lấy tờ giấy nói
“Lần sau đi!” Lôi Tiệp Nhi khéo léo cười, nói lời tạm biệt, liền đi ra khỏi phòng
Đi vào thang máy, Tiệp Nhi từ túi xách lấy ra điện thoại, gọi điện thoại cho nữ nhân kia
“A lô!”
“Là ta mọi chuyện đã ổn thỏa”
“Tốc độ thật mau”
“Thời gian ta sẽ thông báo cho ngươi sau”
“Được, ta chờ tin tốt của ngươi”
Cúp điện thoại, vẻ mặt Lôi Tiệp Nhi mang theo sự vui vẻ âm độc
__________________________
Ban đêm, ánh đèn rực rỡ thắp sáng
Minh Thiên Mạch sắc mặt tối tăm, ngồi trong một quán rượu, trong đầu đều là những lời Lôi Dĩnh nói với hắn lúc sang
Rượu, một ly lại một ly bị hắn nốc vào
bụng, nhưng ko có chút nào men say, ngược lại càng uống càng tỉnh, hắn
giờ phút này chợt hiểu rõ câu “mượn rượu tiêu sầu, càng sầu thêm”
Rượu vào miệng, nhưng hình ảnh trong đầu làm thế nào cũng ko phai mờ
Hắn thật buồn cười, hèn mọn yêu nàng,
vì nàng móc tim móc phổi, nhưng lựa chọn cuối cùng của nàng vẫn là Cung
Thần Hạo. Hắn yêu, hắn hi sinh, trong mắt nàng ko đáng giá một đồng, mắt của nàng chỉ thấy được mỗi Cung THần Hạo
Vậy mà, điều đáng buồn là, hắn cho đến
bây giờ vẫn ko bỏ được nàng, dù cho nàng có chà đạp tình yêu của hắn,
hắn vẫn như cũ yêu nàng, nhớ nàng
Hắn vẫn thường hay nghĩ, cõi đời này, đến tột cùng có mấy người tìm được người tri tâm?
Giải