
” Lôi Dĩnh chân tay luống cuống nhìn Minh Thiên Mạch, cả người tràn
ngập cảm xúc hỗn độn, hai tay dùng sức nắm chặt, đầu ngón tay trắng toát
“A…..thật xin lỗi? Thật xin lỗi sao?
Nếu em cảm thấy thật sự có lỗi với anh, tại sao còn lựa chọn hắn” Minh
Thiên Mạch tự giễu, câu nói này hắn đã nghe trên dưới trăm lần nên cũng
chán ghét, cũng phiền rồi, hẳn chẳng qua chỉ hi vọng nàng có thể chỉ
nhìn hắn, chỉ để ý hắn
“Thật xin lỗi, Thiên Mạch, em thật lòng ko muốn tổn thương anh, thật xin lỗi”Giờ phút này khi Lôi Dĩnh đối mặt
với hắn, nàng cảm thấy hắn rất xa lạ , hắn ngoài mặt mỉm cười, nhưng
thật lạnh lẽo, không giống như người đàn ông luôn nở nụ cười ôn hòa, ấm
áp như ánh mặt trời, nhưng tất cả mọi chuyện này, đều là do nàng gây ra, nàng có thể trách được ai?
“Không muốn tổn thương, em cũng đã tổn
thương rồi, hơn nữa còn là vết thương trầm trông, không còn một đường
sống” Quyết tuyệt nói xong, Minh Thiên Mạch chuyển mắt nhìn vào đôi mắt
hốt hoảng của nàng, hiện tại nàng tựa như một đứa bé đã phạm vào một sai lầm lớn, đang chờ hắn tha thứ
Nội tâm Lôi Dĩnh chấn động, sắc mặt
càng lúc càng trắng bệch, hai tay nắm chặt lại thành quyền, nhìn chân
mày nhíu chặt của hắn, nàng dịu dàng nói “Em ko cầu xin anh tha thứ, bởi vì đây là lựa chọn của em, em chỉ hi vọng anh có thể quên em đi, coi
như chưa bao giờ biết đến em, coi như em chưa từng xuất hiện trong cuộc
đời anh”
Lời nói tàn nhẫn từ trong miệng nàng
thốt ra, nghe qua lại rất tự nhiên “Em cho rằng một người khi đã yêu
khắc cốt ghi tâm thì có thể xóa đi hình bóng của người đó trong kí ức
sao?” Giọng nói mang theo thê lương lương vô tận, vô lực, đây chính là
mong muốn của nàng sao, muốn hắn quên nàng đi? nếu quả như có thể quên,
vậy thì ngay từ lúc hắn đếnParisnăm đó, hắn đã quên rồi, chứ không khổ
sở chờ đợi như bây giờ
Lôi Dĩnh nhìn thấu tuyệt vọng trong mắt hắn, nhưng bây giờ nàng ko thể mềm lòng, nàng đã níu chân hắn quá lâu,
ko thể để cho hắn chỉ để ý đến nàng, như vậy không công bằng, nàng ko
thương hán, đối mặt với câu hỏi của hắn, hiện tại nàng ko trả lời được,
trốn tránh, nàng nói “Em….em đi rửa tay” Nói xong, nàng liền đứng dậy
rời khỏi chỗ ngồi (Rin: Dĩnh tỷ chỉ biết trốn tránh, ta rất ghét mặt này của tỷ, ngoài mặt này thì muốn chứng tỏ mình mạnh mẽ, nhưng nội tâm bên trong thì nhút nhát yếu đuối , cũng tại tỷ ko dứt khoát ngay từ đầu mà
Thiên Mạch mới khổ, tốt nhất là Mạch ca quên chị ấy đi =.=)
Minh Thiên Mạch đợi nàng rời đi, liền
gọi người phục vụ thanh toán tiền, rời khỏi Thiên Vị! Hắn hiện tại, cần
yên lặng một chút, nếu tiếp tục cùng nàng tiếp tục đối mắt, hắn ko dám
đảm bảo hắn sẽ làm ra cái chuyện gì
Khi Lôi Dĩnh từ nhà vệ sinh đi ra, Minh Thiên Mạch đã rời khỏi, cũng ko nói câu tạm biệt, lần này nàng đã tổn
thương hắn vô cùng nặng, đi về chỗ ngồi, nàng cầm đóa hồng đỏ lên, đây
là lần thứ hai, hắn tặng hoa cho nàng, nàng nhàn nhạt nở nụ cười
Xoay người định đến quầy rượu tính
tiền, nhưng Thiên Mạch đã thanh toán trước, đẩy cửa kiếng ra, nàng ngước mắt nhìn lên bầu trời, ánh sáng chói mắt kia, khiến nàng nheo mắt lại,
lời đã nói ko khiến nàng cảm thấy nhẹ nhõm, mà ngược lại càng thêm nặng
nề
__________________
Hôm nay, Lôi Tiệp Nhi từ sớm đã canh
giữ ở tòa nhà lớn của Cung Thần Hạo mà ngày hôm qua nàng đi theo hắn ,
biết được, có ý tưởng dĩ nhiên sẽ phải hành động, đây chính là quan điểm của nàng, mà Âu Mị Nhi cũng một bên thúc giục, khiến nàng cũng ko có
đường suy nghĩ thêm
Giơ ta nhìn đồng hồ, đã gần mười một
giờ, theo lý thuyết , lẽ ra giờ này Lôi Dĩnh phải trở lại rồi đi? Mở cửa xe, nàng đi xuống, nhìn ánh mặt trời nóng bỏng, nàng nhất thời ko thể
thích ứng, giương mắt nhìn quanh người đi đường trên con đường bên cạnh, nhưng ko phát hiện được mục tiêu nàng muốn tìm, vừa định lên xe, nàng
lại thấy một chiếc xe taxi dừng tại trước cửa ngôi nhà lớn
Lôi Dĩnh trả tiền xe xong, tay phải
xách theo một bọc đồ lớn xuống xe, tay trái cầm bó hồng, hôm nay tiểu
Huyên Huyên sẽ về nhà, cho nên nàng ghé siêu thị một chút, mua đồ ăn
bình thường nó ưa thích cùng sữa tươi, cũng mua một ít thức ăn vì đồ dự
trữ trong tủ lạnh ko còn lại bao nhiêu, xoay người vừa định bước vào
cổng lớn, lại bị tiếng kêu của người phía sau làm dừng bước
“Tiểu Dĩnh?” Lôi Tiệp Nhi mang theo
chút kinh ngạc kêu lên, đi đến trước mặt nàng, rõ ràng nàng cố ý chờ ở
đây, nhưng lại làm ra vẻ tình cờ
Lôi Dĩnh quay đầu lại nhìn, cũng có chút kinh ngạc “Lôi Tiệp Nhi?” Tại sao nàng lại ở chỗ này?
“Đúng là em nha! Chị còn tưởng mình nhìn nhầm!” Lôi Tiệp Nhi cười lớn nói, nói dối như vậy nhưng nàng vẫn tỏ ra rất tự nhiên
“Tại sao chị ở đây?” Lôi Dĩnh khẽ cau mày hỏi, đối mặt với sự nhiệt tình của nàng, khiến cho Lôi Dĩnh có chút ko quen
“A! Vốn định gặp một người bạn ở đây,
nhưng lại ko ở nhà, vừa định rời đi, lại thấy được em” Lôi Tiệp Nhi nhìn nàng giải thích, lý do này là lý do tốt nhất nàng nghĩ ra từ tối qua
Lôi Dĩnh nhìn nàng có chút ko quen, ko
phải nàng rất ghét mình sao? Tại sao lại tiến lên chào hỏi mình? Chẳng
lẽ ba năm