
mình cũng muốn quên rồi
sao?” Lôi Tiệp Nhi giễu cợt nói, hướng về phía gương, trang điểm lại
“Em…….em ko ngờ tới chị…..chị……..” Lôi Dĩnh căn bản ko tìm ra được từ ngữ mình muốn hình dung
“Ko ngờ tới cái gì? Tôi như bây giờ cũng là nhờ cô ban tặng, em gái
tốt ạ” Vừa nói, nàng vừa đóng lại hộp trang điểm, xoay người đối mặt với Lôi Dĩnh
bởi vì nàng? Là vì chuyện của công ty sao ? Ko, chuyện đó ko liên quan đến nàng
“Chị bây giờ sống có tốt ko?” Lôi Dĩnh ko thể tỏ ra lạnh lùng, nhịn ko được liền hỏi
“Tốt……dĩ nhiên rất tốt! làm sao có thể ko tốt được?” Giọng nói Lôi Tiệp Nhi tràn đầy vẻ giễu cợt
“Vậy thì tốt rồi, ko có việc gì, em đi trước” Lôi Dĩnh cúi đầu, ko
chú ý đến nét mặt của nàng khi thốt ra chữ “tốt” này , vậy thì được rồi, nàng cũng ko cần phải lo lắng nữa
Lôi Tiệp Nhi nhìn bóng lưng nàng rời đi, hai tay nắm chặt , nó vẫn ko cảm thấy hối hận, ngược lại còn nhẹ nhàng rời đi như vậy sao? Tại sao
nó có thể nhẫn tâm như vậy? Hận thù , một lần nữa lại dâng cao
____________________________
“Sao vậy?” Cung Thần Hạo hỏi Lôi Dĩnh đang ngồi xuống, sắc mặt của nàng hình như có chút kì quái
“A! Ko có…….ko có chuyện gì” Lôi Dĩnh lấy lại tinh thần nói, nàng
đang suy nghĩ đến chuyện vừa rồi, Lôi Tiệp Nhi có thể ăn cơm ở nơi này
cũng đủ để nói lên cuộc sống của nàng rất tốt, bởi vì một bữa tối ở đây
có giá rất cao
“Ko có chuyện gì thì tốt rồi” Cung Thần Hạo nói
“Chúng ta cạn một ly đi” Tiêu Ngự Phi cầm ly rượu lên nói
Lôi Tử Huyên cũng cầm ly nước trái cây của mình lên cười hì hì “Cạn ly…..cạn ly này……….”
Bốn người họ đều bị nhóc con làm cho buồn cười , rối rít cầm lấy ly rượu cạn vào cái cốc của tiểu Huyên Huyên
Cung Thần Hạo đặt ly rượu xuống, giương mắt nhìn Tiêu Ngự Phi hỏi “Các người tính khi nào kết hông?”
“Đang xem lịch , vẫn chưa định được ngày, nhưng chắc cũng nhanh thôi” Tiêu Ngự Phi cười nói
“Chúc mừng ngươi!” Lôi Dĩnh hướng Bạch Kỳ Vân nói, nàng chinh phục thành công, nàng cảm thấy cũng vui lây
“Cảm ơn!” Bạch Kỳ Vân cúi đầu, gương mặt khẽ ửng hồng
“Mẹ! Kết hôn là cái gì?” Lôi Tử Huyên phát huy tinh thần học hỏi, ngẩng đầu nhìn Lôi Dĩnh
“Ách……cái này, đợi khi con lớn lên sẽ biết” Lôi Dĩnh cúi đầu nhìn nó dịu dàng nói
“A!” Lôi Tử Huyên cúi đầu, tiếp tục thưởng thữa bữa ăn, chuyện của người lớn thật phiền phức nha
Bữa trưa này thật sự rất vui vẻ, họ nói chuyện với nhau rất nhiều,
lâu lâu còn được một tiểu bảo bối chọc cười, đợi cho Ngự Phi ca và tiểu
Vân tỷ định được ngày tổ chức hôn lễ, tiểu Huyên Huyên cũng sẽ được làm
hoa đồng rồi (*Hoa đồng: 2 đứa trả rãi hoa cho cô dâu & chú rể trong ngày cưới)
Dù là thế nào, bọn họ có thể bước trên thảm đỏ hôn nhân, nàng cũng
rất vui mừng, nàng còn đưa lên lời chúc phúc chân thành tha thiết nhất,
hai người nhất định phải hạnh phúc, thật hạnh phúc!
Pháp, Paris, Minh gia
Tống Trân tức giận nhìn chằm chằm vẻ mặt bình tĩnh của Minh Thiên Mạch nói “Mạch nhi, con có biết mình đang nói cái gì hay ko?”
Úc Tiểu Nhi vẻ mặt kinh ngạc đến trắng xanh , ngã ngồi trên ghế salon
“Con biết mình đang nói cái gì, ngay từ lúc bắt đầu con đã biểu lộ rõ lập trường của mình, cho nên chuyện hôn lễ ba mẹ đã đính ước, con không thể nào tham gia” Minh Thiên Mạch nhìn Tống Trân dùng giọng nói chân
thành nói
“Cũng là bởi vì người đàn bà kia? Nên con mới ko cùng Tiểu Nhi đính
hôn, mẹ ko đồng ý , con phải cùng nó đính hôn” Tống Trân trầm giọng nói
“Ko chỉ bởi vì Tiểu Dĩnh, mà vì con ko thương Tiểu Nhi, nếu như cưỡng cầu ở bên nhau thì ko những cố ấy sẽ ko hạnh phúc, mà cả con cũng vậy” Hắn mạnh mẽ nói, mặc dù hắn biết nàng nghe sẽ rất thương tâm, nhưng hắn ko muốn để cho nàng còn lại bất cứ suy nghĩ nao2ve62 hắn,nên chỉ có thể cự tuyệt ko chút lưu tình, tình cảm của hắn giành cho nàng chỉ tồn tại ở mức tình cảm “anh em” , còn thứ tình yêu mà nàng muốn thì hắn cho ko
được
Giọng nói lạnh lùng của Minh Thiên Mạch tựa như kim đâm sâu vào lòng
Úc Tiểu Nhi, làm nàng đau đến mức hít thở ko thông,vốn mang theo tâm
trang vô cùng mong đợi, vốn nàng cho rằng dưới áp lực của bác trai bác
gái , thì hắn sẽ đồng ý cùng nàng đính hôn, xem ra nàng đã lầm
“Thiên Mạch ca, em yêu anh, em thật sự rất yêu anh” Đứng lên , nàng
nhìn chăm chú vào hắn, tình cảm ẩn chưa vào giờ khắc này đã bộc phát,
trên khuôn mặt trắng ko tì vết của Úc Tiểu Nhi vươn đầy nước mắt
“Tiểu Nhi, chẳng lẽ em vẫn chưa rõ sao?” Minh Thiên Mạch tiến lên nắm lấy hai vai nàng, hắn ngưng mắt nhìn gương mặt đầy nước mắt “Người anh
yêu ko phải là em, em cần gì phải đặt tim mình lên người anh, anh chỉ có thể làm anh trai của em, còn làm chồng thì anh làm ko được”
“Em mặc kệ, em ko cần tình yêu của anh, bởi vì em rất rất yêu anh, em ko muốn mất đi anh nữa” Úc Tiểu Nhi ôm lấy cổ Minh Thiên Mạch, ko, nàng ko nên mất đi hắn, ko nên
Tống Trân nhịn ko được trách cứ “Mạch nhi, mẹ ko cho phép con náo loạn như vậy”
Minh Thiên Mạch giật bàn tay nhỏ bé của Úc Tiểu Nhi xuống, trực tiếp
chạy lên lầu , tâm tình của hắn lúc này rất lạnh, hắn ko muốn mất đi Lôi DĨnh cho nên hắn chỉ có thể nói lời “xin lỗi” với T