
đã
cầm điện thoại bỏ vào tay Tiêu Ngự Phi “Ba nuôi, ba nuôi nói chuyện với ba đi!”
“A lô”
“Ngự Phi?” Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Cung Thần Hạo nhíu nhíu
mày, sao hắn lại ko nghĩ đến a! Ngự Phi chính là kẻ giúp các nàng rời
đi, hẳn hắn phải đoán được chứ, sao lại bỏ sót rồi, khoản nợ này hắn
phải từ từ tính với hắn (Ngự Phi)
“Là ta, cùng nhau ăn bữa trưa đi” Tiêu Ngự Phi nói
“các người bây giờ đang ở đâu?” Cung Thần Hạo ko trả lời hắn hỏi lại
“Ngươi có tới hay ko?” Tiêu Ngự Phi hỏi thay cho đáp, câu hỏi này coi như hắn trả lễ lại
“Ta đến, hiện tại các người đang ở đâu?” Giọng nói Cung Thần Hạo càng lúc càng trầm xuống
Tiêu Ngự Phi cũng ko giỡn nữa, đáp trả “Đang ở công ty ta, ngươi có
muốn qua đây ko?” Hắn sợ còn chần chừ lâu, người ở đầu dây bên kia sẽ
phun trào núi lửa
“Chát” 1 tiếng, Cung Thần Hạo cúp máy. vẻ mặt tức giận bước ra khỏi
phòng họp, đi vào phòng làm việc cầm lấy áo khoác, dặn dò xong xuôi,
liền bỏ đi
Nàng đã nhìn thấy nó!
Lôi Tiệp Nhi mắt toát lên ánh nhìn hung dữ nhìn bóng người đang dùng cơm trong nhà hàng
Một thiên kim tiểu thư như nàng thoáng chốc đã trở thành một gái quán bar, một kẻ chưa bao giờ lo lắng đến cơm ăn áo mặc thoáng chốc đã trở
thành 1 cô gái nợ nần chồng chất, chính là con nhỏ đó , chính vì con nhỏ đó mà nàng mới rơi vào cảnh ũ rũ chán chường
Nàng rốt cuộc cũng đã nhìn thấy nó, đi bẵng 3 năm trời, xem ra cuộc
sống cũng rất dễ chịu rồi? Nhìn hình ảnh vui vẻ hòa thuận bàn bên kia,
nàng cảm thấy chói mắt vô cùng , vốn nàng có thể sống 1 cuộc sống ko
buồn ko lo, nhưng đều là vì nó mà công ty của ba mới phá sản , nếu như
ngày ấy nó khiến cho Cung Thần Hạo đồng ý rót tiền vào công thì nàng
cũng ko luân lạc đến cảnh này!
Nàng hận nó!
Hận nó phá hủy cuộc sống hạnh phúc của nàng!
Hận nó phá hủy cuộc sống của nàng!
Hận nó vì sao vẫn có thể sống vô tư tự tại như vậy!
Hận nó vì sao vẫn có thể sống hạnh phúc như thế!
Hận nó! Hận nó tất cả!
Nỗi hận như thiêu đốt nàng, ủng hộ nàng, nàng muốn nó phải hối hận,
hối hận với tất cả mọi chuyện mình đã làm, nàng sẽ để cho nó biết, lần
xuất hiện kì này của nó , là 1 sai lầm ! Hừm…..hừm……..
Vừa vặn lúc này 1 thân thể mập mạp ngồi xuống cạnh bên nàng, tay trái hắn vịn ở ngang hông Tiệp Nhi, tay phải đặt lên đùi nàng ko an phận sờ
sờ “Người đẹp của anh , em đang nhìn gì vậy? Thấy người quen sao?”
Lấy lại tinh thần Lôi Tiệp Nhi nhìn hắn nói “Ko , ko , à…………ngài
trương, người ở đây rất nhiều, chúng ta ăn cơm trước đi” Lôi Dĩnh chán
ghét muốn đẩy cái tay ko an phận kia ra, nhưng nụ cười vẫn treo trên môi
“A! Được! Được!” Trương Đạt Sinh thu tay lại, nhưng vẫn ko quên sờ thêm 1 cái, sau đó lại híp mắt híp mũi ngồi đối diện nàng hỏi
“Muốn ăn gì?”
“Tùy ngài chọn” Lôi Tiệp Nhi giả cười nói, ba năm nay, công phu gặp
dịp thì chơi , lúc nào nên nói ,lúc nào ko nên nói nàng đã luyện rất
tinh xảo rồi, phải làm như vậy thì kim chủ mới có thể cho nàng nhiều
tiền hơn 1 chút
“Vậy anh xem chút” Trương Đạt Sinh cười nói, cầm lấy Menu lật lật
Nhìn ông gia hơn bốn mươi tuổi trước mắt, trên đĩnh đầu ko có lấy 1
cọng tóc, mắt nhỏ mũi lớn, đặc biệt còn thêm 1 cái bụng bia lớn , nhìn
sơ qua cũng đủ thấy phản cảm , nếu như ko phải vì hắn có tiền, còn lâu
nàng mới cùng hắn ăn cơm
Giương mắt nhìn về phía bàn của Lôi Dĩnh 1 lần nữa, nàng đang cười,
mà người ngồi cạnh bên nàng là Cung Thần Hạo thì lại tỉ mỉ giúp nàng gắp thức ăn ,nhìn kẻ đối diện xem lại mình , nàng cơ hồ chẳng muốn ăn bất
kì thứ gì, mà thù hận với Lôi Dĩnh cũng càng ngày càng sâu
Cảm giác như tay đang bị người khác cầm Lôi Tiệp Nhi nhất thời hồi
phục lại tình, muốn rút tay về, nàng cười nói “Ngài Trương, đã xong
chưa?”
Trương Đạt Sinh vỗ về bàn tay trắng noãn , tay đặt lên lưng Tiệp Nhi, xem ra ngoài tay ra nàng còn có 1 gương mặt đẹp, vóc người cũng rất tốt , hơn hẳn bà già luống tuổi có chồng ở nhà gấp mấy trăm lần
“Một chút nữa………một chút nữa!”
“Ngài Trường……….tôi………..tôi muốn đi rửa tay 1 chút” Lôi Tiệp Nhi nói , thật ra thì nàng chú ý tới việc Lôi Dĩnh ko còn ngồi ở chỗ của mình
nữa, cho nên nàng mới mở miệng nói muốn đi rửa tay, có như vậy , nàng
mới có thể ko hẹn mà gặp được nó
“A…được……….trở về sớm nha!” Trương Đạt Sinh nói xong luến hướng nàng
nháy mắt vài cái, tự cho cái nháy mắt của hắn có 10 phần điện lực, có
thể quật ngã 1 đám người
Lôi Tiệp Nhi cầm lấy túi xách hướng hắn cười cười, rồi đứng dậy đi
vào nhà vệ sinh, Lôi Dĩnh đang rửa tay, nàng liền đứng bên cạnh nó, cười lạnh “Sống rất tốt nhỉ?”
Lôi Dĩnh ngừng ngay động tác rửa tay, quay đầu nhìn về phía người nói chuyện, cô gái này có chút quen quen, nhìn vẻ mặt đậm màu trang điểm,
cách ăn mặc gợi cảm, khiến cho Lôi Dĩnh tạm thời ko thể nhớ kịp người
này là ai, nên ko thể nhận ra người , chỉ có thể đăm đăm hoài nghu nhìn
nàng
Lôi Tiệp Nhi nhìn nét mặt của nàng, tức giận càng bùng cháy “Ngay cả tôi cô cũng ko nhận ra sao?”
“Lôi Tiệp Nhi?” Lôi DĨnh kinh ngạc kêu lên, Trời!! Người phụ nữ xinh đẹp khêu gợi này là Lôi Tiệp Nhi sao?
“Sao vậy, ba năm ko thấy, thì đến cả chị gái