
hắn nghiên cứu ý nghĩa của hoa nữa chứ! Đó là chuyện
nhàm chán của đám phụ nữ
“Tùy ngươi, dù sao ta cũng chỉ là người cho ý kiến, có làm hay ko làm , có nàng hay ko có nàng là chuyện của ngươi” Tiêu Ngự Phi dửng dưng
nhún vai, sau đó lại mỉm cười nói “Nếu ko, ngươi bắt chước nhân vật
chính trên TV cũng được, vì làm cho người yêu hồi tâm chuyển ý , chứng
mình tình yêu của mình là sự thật bằng cách trước mặt Lôi Dĩnh ngươi
chạy đến đường cái, ngăn cản cả đám xe ô tô,nếu như ngươi may mắn ko bị
đâm chết , Lôi Dĩnh sẽ cảm động theo ngươi về nhà, chiêu này có tên là
“lời hứa sinh tử” a!”
Cung Thần Hạo nghe xong, đầu chảy mồ hôi lạnh,Phi đang nói cái gì vậy a! Chưa kịp đợi được đáp án của nàng, thì hắn trước hết đã phải xuống
chầu Diêm Vương báo danh rồi “Ngươi để giành cái này mà dùng đi, ngươi
học được mấy cái này từ ai vậy?” Hắn đột nhiên có chút tò mò hỏi, Ngự
Phi từ khi nào mà đã “lành nghề” như vậy
“Ách….à……..à….” Thật ra mấy cái chuyện này đều là do Bạch Kì Vân lúc
trước đã từng đối với hắn làm, nhưng hắn ko có đem chuyện này nói cho
Hạo nghe, nếu Hạo nghe xong nhất định là sẽ trêu chọc hắn “Ách…….TV,
đúng ta xem ở TV a……..”
“Vậy sao?” Cung Thần Hạo cảm thấy lời nói của hắn cứ ko thật thế nào
“Ừ” Tiêu Ngự Phi gật đầu, mấy chiêu sau hắn ko dám nói tiếp, sợ nói thêm , hắn sẽ bị lộ
“Quên đi, hỏi ngươi cũng như ko, ngươi bận, ta đi trước” Cung Thần Hạo đứng dậy nói
“Được , được, đi thôi!” Tiêu Ngự Phi nhẹ nhàng thở ra
“ĐÚng rồi, khoản nợ ngươi thiếu ta, lưu lại , lần sau ta sẽ cùng ngươi tính” Cung Thần Hạo nói xong liền phất phất tay , rời đi
Tiêu Ngự Phi tựa người lên sô pha, có chút bật cười nhớ lại, xem ra
Hạo lần này là thật lòng, ngày hôm qua nhìn thái độ của Hạo đối với Lôi
Dĩnh thì hắn đã có thể biết, nhìn mỗi khi Hạo và Tiểu Huyên Huyên cùng
nhau đùa giỡn, ánh nhìn của hắn giành cho các nàng đều tràn đầy cưng
chiều
Lôi DĨnh đem thức ăn vừa nấu xong bày biện lên mặt bàn , thức ăn vừa
bày dọn chu tất , sau đã đến lượt sắp xếp chén đũa, bình thường nàng chỉ sắp ra 3 cặp chén đũa, nhưng hôm nay lại lấy ra thêm 2 cặp
“Hôm nay nhà có khách sao?” Đi tới trước phòng khách, hình nhìn lên
mặt bàn bày biện đủ loại thức ăn , nhà như vậy mới là nhà chứ
“Anh về rồi” Lôi DĨnh ngẩng đầu nhìn hắn dịu dàng nói, nàng cũng ko
tỏ ra kinh ngạc bởi vì qua mấy ngày sống chung nàng cũng đã quen với sự
có mặt của hắn rồi
“Ba mẹ dẫn nó đi siêu thị 1 chút, lát nữa sẽ trở về, anh thay đồ, rửa tay đi, bọn họ chắc là sắp về rồi, chút nữa còn phải ăn cơm ” Lôi Dĩnh
ko chú ý đến Cung Thần Hạo hôm nay có gì khác biệt, chỉ chú tâm nói xong rồi xoay người đi vào phòng bếp
Cung Thần Hạo tay phải giấu phía sau lưng, trong tay hắn là một bó
hoa hồng rực đỏ, lúc nãy khi chạy qua tiệm hoa, hắn đã ko kềm lòng được
xuống xe mua một bó hồng về , bà chủ tiệm hoa nói cho hắn biết , hoa
hồng là loài hoa tượng trưng cho sự “nhiệt tình” chính là ” nhiệt tình
yêu em”, mà hắn chỉ mua 11 đóa có nghĩa là “chỉ yêu một mình em”
Lôi Dĩnh mang vào cái bao tay chống nóng , bưng tô súp đi ra, đặt nó lên chính giữa bàn. Nàng giương mắt nhìn, vẫn thấy Cung Thần Hạo đứng ở chỗ cũ , liền hồ nghi hỏi “Hạo, anh sao còn đứng ở chỗ này?”
Cung Thần Hạo lấy lại tinh thần, nhìn nàng do dự 1 chút , song vẫn lấy giọng , nói “Cái này tặng em”
Cung Thần Hạo vươn tay đem bó hoa đặt vào trong tay nàng rồi xoay người đi vào phòng khách
Lôi Dĩnh kinh ngạc nhìn bó hoa trong tay, rồi quay đầu nhìn về phía
bên kia trống rỗng , lạ lùng , hôm nay ko phải là hắn đã uống lộn thuốc
rồi chứ? Sao lại tặng hoa cho nàng? Hay là hoa này vốn muốn tặng cho
người khác, nhưng mà ko tặng được, nên mới đưa lại cho nàng? Lôi Dĩnh
đem hoa đặt ở mũi ngửi, rất thơm , mặc kệ đi, cắm hoa trước đã
Reng reng…………..
Vừa đem bình hoa bầy biện thật tốt, Lôi Dĩnh chạy chậm ra mở cửa
Lôi Tử Huyên vừa vào cửa , đã khoe ra thành quả chiến đấu trong tay
mình, hào hứng nói “Mẹ………..tiểu Huyên Huyên mua rất nhiều sô cô la”
Lôi Dĩnh mỉm cười với nó, đóng cửa lại, hướng về phía Liễu Tình và
Cung Tề Hân nói “Ba mẹ, tiểu Huyên Huyên có làm phiền 2 người ko?”
“Ko có, tiểu Huyên Huyên rất biết nghe lời” Liễu Tinh cười trả lời, đối với đứa cháu gái nhỏ này, nàng rất thích
“Đúng nha, mua đồ cho nó, nó sẽ nhớ chúng ta” Cung Tề Hân cũng cười phụ họa theo
“Ba mẹ, hai người đi rửa tay đi, có thể ăn cơm rồi” Lôi Dĩnh nhận lấy cái túi từ trong tay Cung Tề Hân
“ĐƯợc” Liễu Tình và Cung Tề Hân đồng thanh nói
“Ba mẹ” Cung Thần Hạo vừa thay đồ xong, cũng đi đến bàn ăn liền nhìn thấy hai người đang ngồi xuống
“Hạo, về sớm hơn 2 người 1 chút, mẹ ăn canh” Lôi Dĩnh đưa tay lấy
chén súp đặt trước mặt Liễu Tình, sau giúp Cung Tề Hân múc 1 chén nữa
“Mẹ, tại sao ba lại ko có súp……?” Lôi Tử Huyên nhìn mẹ đặt chén súp
trước mặt nó, ko hiểu được hỏi, ông bà đều có súp, tại sao chỉ có ba nó
là ko có súp
Ách……….bị nó hỏi như vậy, Lôi Dĩnh cảm thấy trên đầu mình đang vần vũ 1 đám mây đen, tầm mắt của ba mẹ tức thời rơi lên người nàng, nàng đành đứng dậy giúp Cung Thần Hạo múc thêm 1 c