
ở khu này, không có ý gì khác cả, em cũng biết rồi, về mặt này, anh
luôn đặc biệt nhường nhịn người kia, cũng giống như hồi trước em thích căn hộ
tập thể nhỏ ấy, nơi hứng nguyên cả cái tát nảy lửa, chẳng phải anh vẫn ở được 2
năm ấy sao. Không sai, hôm qua anh có nhìn thấy em, có điều cô ấy cũng ở đó,
mối quan hệ ngày xưa của chúng ta lại không tiện giải thích, thế nên anh không
chào hỏi ngay được, chỉ đơn giản thế thôi. Tô Vận Cẩm, chúng mình không nhất
định phải làm bạn, thế nhưng chuyện quá khứ anh đã quên gần hết rồi, em không
cần phải phòng bị làm gì”.
“Chỉ mong được như lời anh nói, chúc chúng ta láng giềng hòa thuận. Chúc ngủ
ngon.”
Thang máy chạy lên trên, trái tim Tô Vận Cẩm thì khuỵu xuống.
Buổi tối, Tô Vận Cẩm nằm trên giường, trằn trọc trăn trở, không tìm ra nổi một
tư thế để có thể ngủ được, có lẽ cô nên thay một chiếc giường thư thái dễ ngủ
hơn – có lẽ cô càng cần hơn nữa một bờ vai để tựa vào. Thế nhưng bờ vai ấy chỉ
có thể gặp mà không thể có được, suy cho cùng thì đổi một chiếc giường có vẻ
thực tế hơn chút.
Không ngờ lại có một ngày như thế này, anh và cô cùng ở trong một khu nhà, đụng
mặt nhau ở cửa thang máy, nói ra những lời viển vông không đầu không cuối. Tuy
anh đã không còn là Trình Tranh của cô nữa, thế nhưng rốt cuộc bốn năm trở lại
đây lần đầu tiên ở gần cô đến thế. Anh đã thay đổi, cho dù mặt mày tuấn tú vẫn
như xưa, thế nhưng chàng thiếu niên rạng rỡ thẳng thắn bồng bột, giờ đã trở
thành người yêu gần gũi bên cạnh một người đàn bà khác, chỉ có một số động tác
và biểu hiện nho nhỏ theo thói quen là vẫn có thể tìm thấy bóng dáng của những
ngày xưa cũ.
Anh gần ngay gang tấc. Vô số tế bào trên người Tô Vận Cẩm đều thức dậy, thét
gào, nhớ nhung anh, khát khao anh! Cô cảm thấy hổ thẹn, vì mình hóa ra lại khó
chịu nhường này, hoàn toàn không thể chống đỡ nổi những trò trêu ngươi của anh,
ấy là vì bởi quá cô đơn, hay là, chỉ là vì một mình anh thôi?
Anh đã không nói thật, từ xưa đến nay, những lúc nói dối anh đều không dám nhìn
cô. Rõ ràng đã bao nhiêu năm chẳng hề hỏi han gì, đã yên ổn vô sự. Việc gì mà
phải đến gây phiền nhiễu cho cô? Tô Vận Cẩm nhất thời không đoán ra nổi Trình
Tranh muốn ra sao nữa, càng không đoán được bản thân mình suy cho cùng muốn gì,
thế nên chỉ đành đi một bước, nhìn một bước, dĩ bất biến ứng vạn biến mà thôi.
Những ngày sau đó, Tô Vận Cẩm đều gắng sức tránh đụng
độ chính diện với anh. Tuy nói là hàng xóm, kỳ thực cũng không tính cửa đối
cửa, cô ở tầng 12, còn anh ở tầng 18, những dịp đụng mặt thực sự cũng chẳng
nhiều. Thời gian đi về của anh cũng khá có quy luật, đôi lúc, khi cô đã về nhà
rồi, đến khoảng thời gian ấy, nghe thấy tiếng bánh xe ở dưới nhà, cô đều vô
thức ghé mắt qua rèm cửa nhìn xuống, thi thoảng anh cũng đi cùng với cô bạn gái
lần trước, nhưng đa số thời gian chỉ đi một mình. Cũng có vài lượt muốn tránh
không tránh nổi, đụng mặt ở những chốn công cộng, anh đều chào hỏi lịch sự,
trong đó có một lần, Tô Vận Cẩm đi làm về muộn, gặp anh cùng với bạn gái trong
nhà để xe, anh cũng tỏ ra tự nhiên giới thiệu 2 người với nhau, đương nhiên,
khi nhắc đến Tô Vận Cẩm, anh cũng chỉ lảng tránh nói là bạn học cùng hồi cấp
III.
Anh thì tỏ ra như thế, Tô Vận Cẩm nếu cứ làm vẻ cảnh giác xa xôi thì rõ ràng là
quá ư cố tình vẽ chuyện, thế nên chỉ thuận thế làm theo, vờ như anh là một
người bạn học không thân lắm chỉ liên lạc sơ sài, chỉ cần bảo đảm một khoảng
cách an toàn nhất định, cô còn phải lo sợ anh làm gì cơ chứ?
Sáng sớm, Tô Vận Cẩm hệt như vô số ngày đi làm bình thường xưa nay, quay xe từ bãi
đỗ ra, trong thấy Trình Tranh đứng ở đường xe chạy dưới nhà, ra dấu tay với cô.
Tô Vận Cẩm dừng xe, hạ kính cửa xuống, “Xin chào có việc gì vậy?”.
“Công ty em chẳng phải ở mạn Thiên Hà hay sao, vừa hay anh cũng qua đó có việc,
xe bị hỏng, có tiện thì cho anh đi nhờ một chuyến?”, Trình Tranh nói.
Tô Vận Cẩm dò chừng anh, cơ hồ đang phán đoán tình chân thực trong lời của anh.
“Thôi vậy, nếu không tiện thì anh qua đường bắt xe vậy”. Anh thấy cô chẳng hó
hé gì, cũng không nài thêm.
“Không sao, lên xe đi”. Giờ cao điểm đến sở làm, bắt xe chẳng dễ dàng gì, Tô
Vận Cẩm cũng không muốn mình tỏ ra kém cỏi đến thế.
Trình Tranh mở cửa ngồi vào bên cạnh cô, cô lại ngửi thầy mùi nước thoa sau khi
cạo râu quen thuộc thoang thoảng.
“Viện thiết kế các anh chuyển về mạn Thiên Hà từ lúc nào thế?”, cô hỏi
Trình Tranh liếc nhìn cô, cười mỉa mai, “Xem ra mấy năm nay đúng là em chẳng hề
để ý gì đến tin tức của anh. Anh đã rời viện thiết kế được 2 năm rồi, bây giờ
ra ngoài làm ăn với Chu Tử Dực và một người bạn khác nữa, tự mình kiếm ít công
trình về làm. Vừa hay có một công trường ở bên mạn bọn em đấy, hôm nay qua xem
thế nào”.
Tô Vận Cẩm không hề thấy ngạc nhiên, chỉ cần là người có tiền, chỉ cần vốn
liếng đầy đủ, làm cái gì không được cơ chứ? Cô nhớ ra là ở gần chỗ làm của mình
bây giờ đúng là có rất nhiều tòa nhà đang thi công dở, nên cũng không hỏi thêm
nữa.
“Em đã ăn sáng chưa? Bây giờ vẫn còn sớm chán so với giờ và